A Thành trước mặt tôi đây, vùng mắt trái bị sưng phù lên, nghe thấy tiếng tôi cảm thán thì sắc mặt liền tối sầm đi. Tôi hít một hơi, làm ngơ câu phương ngữ mình vừa tuôn ra, nhẹ giọng hỏi: “Anh bị người khác đánh ghen à?” A Thành trừng đôi mắt sưng bên to bên nhỏ, ấm ức nói: “Làm gì có ai dámđụng đến tôi chứ?” Anh ta tự chỉ vào mắt mình, “Đây là do muỗi đốt đấy!Muỗi bây giờ làm việc không có tâm gì cả, toàn chích vào mặt, ý gì đâychứ? Hại tôi chẳng dám gặp ai, công việc tối nay đành phải hủy hết!Chẳng biết mấy ngày nữa mới hết sưng, tôi làm gì để sống đây cơ chứ?!Mấy ngày này không biết sẽ tổn thất bao nhiêu tiền của đây!” Tôi tùy tiện an ủi: “Dù gì anh cũng thuộc phái có thực lực mà!” “Cô nói ai là thuộc phái thực lực! Tôi rõ ràng thuộc phái thần tượng mà!” Tôi vốn dĩ trong lòng đang phiền muộn, nhưng nay nhìn thấy A Thành, lạithêm giọng điệu của anh ta, tâm trạng ngược lại được cái cải thiện khánhiều, không nhịn được liền nở nụ cười. “Anh đúng là mặt dày mà!” – Tôi nói đùa. A Thành xoa xoa con mắt bị sưng, vẻ mặt ấm ức: “Trong cái xã hội này, da mặt mỏng thì có sống nổi không?” “Anh nói không sau, có thể sống như anh sẽ vui vẻ hơn nhiều, nhiều ngườisống thật mệt mỏi, nhưng vì quá để tâm đến ánh mắt người khác mà tự trói buộc bản thân.” Tôi nhìn A Thành, bỗng thấy anh ta cũng không quá nông cạn như phan đoán ban đầu của tôi, có lẽ nghề nghiệp của anh rta ảnhhưởng đến cái nhìn khách quan của tôi. Tôi bỗng nhiên rất muốn cho A Thành biết cuộc sống thực của tôi dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng này. “Lúc nhỏ tôi từng bị đem bán.” Tôi ngưng một chút, “Tôi sống trong núi đếntận năm mười ba tuổi mới được tìm về. Trước đây tên tôi cũng không phảilà Văn Học, mà là Trương Thái Phụng, sau khi tôi bị bán đi, cha mẹ tôicòn sinh thêm em gái tôi. Con bé rất tài năng, cầm kỳ thi họa đều giỏi,lại có dáng vẻ xinh đẹp, phong thái duyên dáng. Mười ba tuổi, em gái tôi đã biết phối những món đồ thời trang đắt đỏ, biết phân biệt các loạixe, chỉ quan tâm nghỉ hè đi nước nào du lịch.” “Nhưng tôi nhữngnăm đó lại đang làm gì? Mười ba tuổi tôi ở trong núi đào khoai lang,nướng châu chấu, đến một bộ quần áo ra hồn cũng không có, vừa gầy vừađen, chưa từng được ăn no. trong núi thiếu nước, mỗi tháng nhiều lắmđược tắm gội một lần, trên đầu toàn chấy, vì ngứa nên thường xuyên mấtngủ.” “Sau khi được đưa về nhà, tôi luôn sống trong lo lắng, kýưc mười ba năm đó ghi dấu sâu đậm trong tôi. Cha mẹ tôi cũng rất tuyệtvọng, tôi không muốn khiến họ thất vọng, nhưng cuối cùng lại nhận ra, dù tôi có gắng đến mấy, người ta vẫn chê cười nguồn gốc của tôi, tuy tôisống trong gia đình nhưng vĩnh viễn là một kẻ lạc loài.” Tôi một hơi đem mọi chuyện nói hết ra, A Thành im lặng lắng nghe, sau đó cầm lấy tay tôi. “Tôi đưa cô đến một nơi.” Chúng tôi không lái xe, anh tra kéo tôi đi một mạch, lúc qua ruộng dưa, A Thành liền dừng lại. “Chờ tôi một láy.” Nói xong anh ta chạy vào ruộng dưa, chẳng bao lâu quaytrở ra, trên tay ôm một trái dưa hấu lớn, lại kéo tôi đi tiếp. “Mau lên.” Cuối cùng, A Thành đưa tôi đến một sân vận động bỏ hoang của một trường học, anh ta chỉ về phía khán đài trước mắt bảo tôi lên đó, chắc là nơi khángiả ngồi xem mọi người đá bóng dưới sân, thiết kế vô cùng đơn giản, chỉdùng một ít vữa để xây nên, sau đó quét thêm một lớp sơn đỏ. Tôivà anh ta lần lượt leo lên nơi cao nhất của khán đài. ở đó rất thoáng, A Thành bổ dưa hấu, dùng tay tách thành từng miếng nhỏ đưa cho tôi. “Mấy ngày trước trời đổ mưa, dưa hấy sau mưa rất ngon.” Nói xong anh ta cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của tôi, chằng cần giữ hình tượng gì, cứthế cầm dưa lên ăn, thoáng chốc trong không gian tràn ngập mùi dưa hấumát mê ngọt ngào. Miệng tôi còn đàng ngoạm một miếng dưa, vừa nói chuyện với A Thành. “Có ai từng giễu cợt anh chưa?” A Thành tách vỏ dưa hấy, lắc đầu: “Không ai dám giễu cợt tôi.” Sau đó anh ta nhìn tôi, “Cô thật ngốc, chỉ vì không muốn bị chê cười mà ép buộcbản thân phải thay đổi theo giá trị quan, thẩm mỹ quan của người khác?Nếu có ai dám chế nhạo tôi, tôi sẽ đánh cho đến khi bọn họ một chữ cũngkhông nói nổi. Tôi chẳng đời nào vì làm vui lòng người khác mà ép buộcbản thân.” “Nếu lúc này mắt của anh không sung thì quả là hoànmỹ.” tôi vứt miếng dưa hấy đi, nằm ngửa ra đó, cảm thán. “Nếu giờ tôicười chê dáng vẻ xấu xí xủa anh, anh có đánh tôi không” A Thànhchán nản đáp: “Đúng là hiểu biết cũng chẳng có tác dụng gì, khuôn mặtđẹp mới là vũ khí lợi hại nhất.” tiếp đó anh ta liền trở lại bộ dángthiếu đứng đắn như mọi khi, “Thực ra tôi tin là chỉ cần có một cô gáidịu dàng hôn vào bên mắt đang sung của tôi, nó sẽ lập tức bình thườngtrở lại. con mắt này chỉ thiếu tình yêu mà thôi.” Chúng tôi cứ thế cùng nhau ngắm sao trời. “À, phải rồi, lúc mười ba tuổi anh làm gì?” A Thành suy nghĩ rồi dùng giọng điệu đau thương trả lời: “Lúc mười batuổi, tôi phải giữ em gái – khi đso con bé rất mập, mỗi ngày đều đánhtôi, anh tôi cũng chẳng ra gì, chuyện khổ sở vất vả gì cũng ném cho tôi. Trong nhà thì đứa thứ hai là khổ nhất.” Tôi còn cho rằng A Thành sẽ nói tiếp, nhưng không ngờ anh ta lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi nói này, có phải bây giờ cô rất cảm kích tôi phải không. Nhưng cô tuyệt đối không nên nghĩ theo hướng đó, tôi thực chất là một kẻ tồi tệ.” Anh ta hơi do dự, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi chỉ trao đổi vấn đề tiềnbạc với họ, nguyên tắc này đã bán từ đầu, hai bên đều đồng thuận nhưngrồi bọn họ lại đều muốn nói chuyện yêu đương với tôi.” A Thành nhìn tôicười cười, “Tôi không thích nói chuyện tình cảm.” “tại sao cứthích hứa hẹn lâu dài? Cái gì mà suốt đời suốt kiếp nghe thật đáng sợ,tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau của cả hai không phải tốt hơn sao.” Tôi đứng dậy: “Chủ nghĩa hưởng thụ nhất thời rong chơi suốt đời, là như vậy phải không?” A Thành ngây người: “Lúc tôi nói những chuyện này, những cô gái khác đều sẽ an ủi tôi.” “Được rồi, được rồi, anh vốn dĩ chẳng cần bán chuyện tình cảm với khách hàngcủa anh. Tôi nói này, anh đổi nghề đi.” tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ,chỉ sợ khiến anh ta giận, “Có một công việc đàng hoàng sẽ dễ gặp đượcmột cô gái tốt để xây dựng cuộc sống mới trong tương lai.” AThành nghe đến đây chỉ im lặng, sau đó vừa bối rối vừa buồn bã đáp: “Tôi vốn chẳng muốn ổn định như vậy! hơn nữa tiếng tăm của tôi không tốt, có cô gái tử tế nào chịu yêu tôi chứ?” Tôi bất ngờ kéo khuôn mặt anh ta xuống, tôi hôn lên phía bên mắt đang sung trước ánh mắt kinh ngạc của anh ta. “Tôi, tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh, tôi hi vọng mặt của anh mau lành lại.Nhất định mọi người sẽ nhận ra bản chất lương thiện trong con ngườianh.” A Thành trợn mắt nhìn tôi, trong đêm, ánh mắt anh ta còn sáng hơn cả ánh sao. Anh ta nở nụ cười. “Trương Thái Phụng, cô thật giống với chú chó Alaska tôi nuôi lúc trước.” “À không, phải nói là lúc ở cạnh cô, tôi cảm thấy như đang ở cạnh chú chó Alaska tôi nuôi lúc bé ấy.” “Đừng gọi tôi là Trương Thái Phụng! Gọi là Văn Học đi!” Tôi bắt đầu hoài nghi tính chính xác trong những phán đoán về A Thành của mình từ trước đếnnay, hơn nữa anh ta lại còn nói dối, lúc nhỏ sao anh ta có thể nuôiAlaska được chứ, nuôi giống chó đó thì mỗi tháng có khi phải tốn hơn một ngàn tệ. A Thành chẳng để tâm: “Trương Thái Phụng, tôi cảm thấy cái tên Văn Học chẳng phù hợp với cô chút nào.” Đối với những chuyện trong quá kuws, đặc biệt là cái tên Trương Thái Phụng, tất cả tôi đều muốn trốn tránh, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày ai đógọi tôi bằng cái tên này. Tôi nghĩ mình sẽ sợ hãi, tức giận, nhưng bâygiờ lại thấy chẳng có gì đặc biệt, giống như anh ta đặt cho tôi một biệt danh đáng yêu mà thôi. Trước đây, chỉ cần mỗi lần Văn Âm vềnha,f tôi luôn cảm thấy áp lực, luôn tìm cách trốn tránh, duy chỉ có lần này, sau khi tạm biệt A Thành trở về nhà, nhìn thấy đám người ấy vẫnđang ồn ào náo nhiệt, tôi lại cảm thấy mình không còn áp lực gì. “Cho nên buổi tiệc Văn Âm tổ chức tối qua, cậu vốn dĩ chẳng hề tham gia? Lại còn cùng một đối tượng chuyên hành nghề đặc biệt trải qua một đêm tròchuyện vui vẻ?” Hôm sau A Lâm gặp tôi mới biết chuyện xảy ra tối hômtrước, rõ ràng cũng chẳng lý giải nổi, “Cậu thật sự khiến tớ bị tổnthương, tớ vốn dĩ cho rằng mỗi lần Văn Âm xuất hiện cậu đều sẽ cần tớ ởbên an ủi, ai ngờ cậu lại cùng anh ta!” “cậu nghĩ linh tình gìđấy.” tôi vừa sửa soạn sách vở lên lớp, vừa đưa mắt lườm cô ấy, “Tớ saocó thể cùng anh ta chứ? Tình yêu môn đăng hộ đối mới lâu bền được.” “Tớ nói cho cậu biết, Văn Học, người đó không cùng thế giới với chúng ta,cách xa họ một chút thì tốt hơn, muốn gặp bọn họ để giết thời gian cũngđược, nhưng nhất nhất phải giữ khoảng cách với anh ta.” A Lâm còn đang đứng bên cạnh, vỗ vai tôi: “Tớ dạy cậu một chiêu, tối qau cậu gọingười ta đến, thổ lộ một lượt cũng coi ngư nợ người ta ân tình, vậy hãynhanh nhanh mà trả lại, mua cho anh ta món đồ gì đó. Anh ta tự khác hiểu được tấm lòng sáng như gương của cậu, sau dod biết thân biết phận không dám đùa cợt nữa.” Tôi gật đầu. Sau đó, chuyện mua thứ gìđể trả nợ ân tình cho anh ta quả là vấn đề nan giải. cũng may trên đờichẳng có chuyện gì khó, chỉ sợ người không có lòng, một ngày sau đó tôiđã chọn được món quà vừa ý, tôi chuyển phát nhanh đến cho anh ta. Nhận được tin báo đã ký xong, không đến hai phút, tôi liền nhận được điện thoại của anh ta. Nhưng mà, chẳng những không nghe được tiếng cảm ơn nào, ngược lại anh ta còn mắng tôi một trận. “Cô tặng tôi thứ này là ý gì hả?!” Anh ta gào lên trong điện thoại, “Đây là muốn châm biếm tôi chứ gì?” Lẽ nào A Thành cũng cảm thấy chuyện tôi tặng anh ta món quà đắt giá nàyngược lại chính là đang xúc phạm tình cảm trong sáng giữa chúng tôi?! Tôi kìm lòng, bình tĩnh giải thích: “Không có, là tôi quan tâm anh, suy nghĩ đến sức khỏe của anh mà thôi.” Nhưng không ngờ vừa nghe đến câu này, anh ta càng nổi điên, hét vào mặt tôi:“Được lắm, Trương Thái Phụng, thì ra trong mắt cô tôi là như thế! Được,tuyệt giao đi, cô đừng đến tìm tôi nữa!” Dứt lời anh ra cũng cúpmáy, ông trời ơi, gói lộc nhung, da bò hàng cao cấp mà tôi phải tốn công tốn sức nhờ người kiếm cho, tôi còn giấu lại một miếng lộc nhung dùngriêng, hôm đó cả đêm chảy mũi đấy. anh ta có ý gì chứ? Không ngờ A Thành nói được làm được, về sau chẳng liên lạc gì với tôi nữa. tôi ngĩ, mình chẳng qua là muốn giữ khoảng cách với anh ta mà thôi, cũng đâu có ý định xua đuổi anh ta một cách triệt để, tình hình tiến triển đến mứcnày rõ ràng đã phụ lòng mớ lộc nhung, da bò đắt đỏ của tôi rồi! “Cái đồ ngốc nhà cậu, cậu tặng anh ta mấy thứ đó, chẳng phải là chế nhạongười ta sao?” A Lâm nghe tôi than vãn thì liền làm ra vẻ mặt khinh bỉ,rồi lấy ra hai tấm vé đưa cho tôi, “Cầm lấy đi, lần trước tớ rút thưởngtrúng được gói du lịch hạng sang trong một ngày cho hai người. Cậu rủanh ta đi chung để giải quyết rối ren này đi.” Tôi cầm lấy tấm vé A Lâm đưa lên xem, là gói tham quan phong cảnh nguyên thủy được bảo tồn của thành phố bên cạnh, còn có cả chèo thuyền, bạn học trong trườngtừng đến đó đều nói rất kỳ thú, không tồi chút nào. Dù gì cũng chỉ có một ngày, đi cùng anh ta cũng chẳng có vấn đề gì. A Lâm nói, thời gian này A Thành không thèm để ý đến tôi, đó là chờ biểuhiện của tôi. Vì thế, lúc tôi gọi điện mời A Thành cùng đi chèo thuyền,anh ta dùng dằng một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]