Dưới ánh nến lung linh, trên chiếc giường trải đầy hoa hồng, hai thân ảnh ngồi đối diện nhau. Tiêu Tường say mê nhìn người con gái trước mặt. Hôm nay cô mặc chiếc váy cưới trễ vai, phía trên có đính những hạt pha lê nhỏ. Được sự soi sáng của ngọn nến càng khiến chúng thêm phần lấp lánh.
Cả hai đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, kể cả việc lần đầu tiên cô cứu anh. Chính vì thế, hình ảnh của cô đã sớm in sâu vào trong tim tưởng chừng đã băng lạnh. Anh nâng nhẹ cằm Thẩm Du, nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ khiến anh bật cười, sau đó nói:
- "Em có biết tại sao anh lại không nói với em mình chính là lão Dương?"
Cô lắc lắc đầu, Tiêu Tường lại tiếp lời:
- "Là bởi vì anh chỉ muốn em biết về mảng tốt nhất của anh."
Ngay lập tức, ngón tay Thẩm Du đã chắn trước miệng của anh, cô tỏ vẻ không vui, bĩu môi nhìn anh nói:
- "Tại sao chứ? Chúng ta không ai là hoàn hảo. Khi yêu một ai đó, em chấp nhận những mặt xấu của họ."
Liền sau đó, cánh môi mềm mại của Thẩm Du đã bị Tiêu Tường xâm chiếm. Nghe cô nói thế, khiến anh cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi có được người con gái này.
Thẩm Du say sưa đắm chìm vào nụ hôn mà không hề hay biết rằng cánh tay của anh đã di chuyển về phía sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng kéo xuống chiếc khóa váy ra hai bên, để lộ tấm lưng mịn màng. Tiêu Tường khẽ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-bi-an-cua-toi/2804990/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.