Đặng Hạn Siêu cuối cùng cũng đáp xuống sân bay. Gương mặt anh cho chút mệt mỏi, anh vội để vali sang một bên, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lạc Dao. Mấy phút trôi qua mà phía bên kia vẫn không bắt máy, cô đã chặn số anh. Ngay lập tức, anh vội bắt taxi đến nhà cô.
Đến nơi thì trời đã tối sầm, bầu trời hôm nay đen kịt, có lẽ sắp chuyển mưa. Tia sấm xuyên ngang làm sáng một góc trời. Hiện tại, Hạn Siêu đã đứng phía bên ngoài, trước nhà Lạc Dao, anh nói lớn:
- "Lạc Dao, em xuống đây gặp anh đi. Tại sao không nghe máy chứ?"
Nghe âm thanh ở bên ngoài, Lạc Dao nhanh chóng mở cửa sổ mà nhìn xuống. Cô phát hiện Đặng Hạn Siêu đang đứng ở bên dưới nhìn lên. Chẳng phải anh đang ở Anh quốc sao? Sao có thể....
Rào....rào...
Trời đổ mưa, Đặng Hạn Siêu vẫn đứng yên ở đấy chờ đợi. Anh sẽ chờ cho đến khi nào cô chịu xuống nhà nói chuyện với anh mới thôi. Nhìn bóng người con gái trên cao vẫn đang do dự, khuôn mặt lúc này của Hạn Siêu đã thấm đẫm nước mưa, anh ngước lên cao mà hét lớn:
- "Nếu em không chịu xuống, anh sẽ đứng ở đây mãi, đến khi nào em chịu gặp anh mới thôi."
Lạc Dao có chút dao động, cô toang bước xuống lầu nhưng lại nghĩ đến lời nói của Bích Dao khi trước liền nói vọng xuống.
- "Anh về đi, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa."
Nói rồi, cô đóng sầm cửa sổ, mặc cho anh bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-bi-an-cua-toi/2804989/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.