Tiêu Thùy Địch hào hứng hẳn lên: "Đứa trẻ này, căn cốt ngươi rất tốt, đi theo sư phụ tầm thường đó chỉ tổ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi thôi, không bằng ngươi bái ta làm thầy đi, bản tôn chính là tôn giả Thí Thiên của Ma giới, ngươi hẳn là nghe qua tên tuổi của ta rồi!"
Lạc Tinh Lỗi tức giận trừng mắt với gã: "Chưa nghe! Ngươi mau thả ta ra, nếu không sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Nói chuyện với trẻ con thiếu kiến thức thật muốn cạn lời quá mà, Tiêu Thùy Địch cười: "Sẽ không bỏ qua cho bản tôn? Bản tôn ngược lại muốn nhìn xem hắn định không tha cho ta kiểu gì. Ngươi mau dẫn ta đi tìm sư tôn của ngươi, bảo hắn đến giáo huấn bản tôn đi!"
Đem mầm non tốt chà đạp thành một đồ đệ tầm thường thế này, giết hắn chỉ tổ ô uế tay bản tôn, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách đánh sư tôn của tiểu tử này tè ra quần ngay trước mặt y thì y mới biết được bái ai làm thầy mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Gã vừa nhắc tới, Lạc Tinh Lỗi liền rũ đầu xuống: "Sư tôn ta đang bế quan, không rảnh gặp ngươi."
"Là không rảnh gặp hay không dám gặp đấy? Sư tôn ngươi tên là gì?"
"Bùi Nặc."
"... Cái gì?"
Gã nhìn bé trai trước mắt không thể tin nổi: "Ngươi nói dối đúng không? Sư tôn ngươi sao có thể là Bùi Nặc."
Lạc Tinh Lỗi lườm gã, ánh mắt ngụ ý rằng: Ta việc quái gì phải lừa ngươi, ngươi phiền vừa vừa thôi!
Khóe miệng Tiêu Thùy Địch run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ton-khong-vui/225594/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.