Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Khoé môi của Lục Duy Chân cong lên, lập tức chạy theo sau anh. Từ tiếng bước chân, Trần Huyền Tùng có thể nhận ra sự vui vẻ của cô gái nhỏ. Anh ngẩng lên nhìn vầng trăng khuyết đã treo trên đỉnh đầu, ánh trăng trong vắt, óng ánh.
Phòng ăn nằm ngay ở góc sân, là một căn phòng nhỏ vuông vức, trong ngăn tủ nhỏ xếp gọn gàng dầu ăn mắm muối, còn cả một ít đồ ăn nữa.
Bốn phía là cửa sổ giấy mở rộng, một chiếc bàn gỗ vuông, mấy cái ghế xếp nhỏ, trên bàn là 4 món ăn và một món canh. Tuy đơn giản lại rất ấm áp.
Lúc hai người đi vào, Lâm Tĩnh Biên vừa hay bưng cái bát to ra, trong bát đựng đầy thức ăn, cậu ta cười thân thiết rồi nói với Lục Duy Chân: “Em ra ngoài trông cửa hàng, hai người cứ từ từ ăn nhé.”
Trần Huyền Tùng nhìn cậu ta: “Đóng cửa hàng, sau đó chạy 30 vòng quanh bờ hồ.”
Lâm Tĩnh Biên cứng đờ, vội dọt đi như một cơn gió.
Lục Duy Chân nhìn Trần Huyền Tùng, đây là đang trừng phạt cậu ta sao? Bởi vì cậu ta giữ cô ở lại ăn cơm? Hay là vì cậu ta cố ý tránh mặt, nhường không gian riêng lại cho hai người? Anh đối xử với đồ đệ tàn nhẫn quá đó.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lâm Tĩnh Biên còn cẩn thận đơm sẵn cơm rồi.
Yên lặng ăn một lát, Lục Duy Chân hỏi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên lưng anh có mấy vết sẹo, bị thương lúc bắt yêu sao?”
“Đúng.”
“Tôi luôn muốn hỏi —— anh chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh/1159331/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.