Chương trước
Chương sau
Edit: Agehakun
Beta: Andrea
Sau khi Thang Nhị Viên cúp điện thoại, suy nghĩ một lát bèn gọi một cuộc cho Thang Tam Viên.
“Hello, Viên Viên.” Giọng Thang Tam Viên nghe có vẻ cực kỳ vui vẻ.
“Không được gọi anh mày là Viên Viên!”
Thang Tam Viên từ tốn đáp: “Ồ… chỉ có một mình Lê Xán là được gọi thôi.”
Thang Nhị Viên càng tức hơn, “Anh ta cũng không được gọi!”
Thang Tam Viên không nhịn được ôm điện thoại cười hai tiếng.
Thang Nhị Viên bị em trai cười đến nỗi ngượng chín cả mặt, buồn bực nhướng mày, “Anh gọi điện tới là có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Trong giọng nói của Thang Tam Viên còn mang theo ý cười, hờ hững hỏi lại.
Thang Nhị Viên khẽ mím môi, “Dạo gần đây có rảnh không?”
“Có, dạo gần đây em còn chưa chọn được kịch bản thích hợp, nếu như không có kịch bản tốt, có lẽ em sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian hoặc là đi tham gia mấy show tạp kỹ cho vui.”
Cậu vốn xuất thân từ ca sĩ, lại lấn sân sang mảng phim truyền hình, lượng fans cực kỳ khổng lồ cho nên không cần phải xuất hiện trên TV củng cố độ phủ sóng liên tục làm gì, cho nên hiện cậu đang lựa chọn kịch bản, chỉ chọn một vài kịch bản có tính khiêu chiến hoặc là có ý nghĩa thôi.
Thang Nhị Viên khẽ ừ một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Lê Xán có một người bạn tên là Lý Tâm Nhiên, cậu ta định quay một bộ phim nên muốn mời em làm diễn viên chính cho bộ phim ấy, tới lúc đó…”
Thang Tam Viên nghe thấy cái tên Lý Tâm Nhiên lập tức tỉnh táo tinh thần, lập tức ngắt lời anh, liên tục truy hỏi: “Lý Tâm Nhiên? Cái người mà Lê Xán từng theo đuổi? Cậu ta về nước rồi?”
“Ờ.” Thang Nhị Viên do dự một chút, ngón tay vô ý thức quấn quấn dây đeo điện thoại, nhỏ giọng nói tốt cho Lê Xán: “Đợi Lê Xán đưa kịch bản tới thì em cứ xem thử xem thế nào, nếu như kịch bản ổn áp thì em đồng ý đi, Lý Tâm Nhiên đã theo học đạo diễn nhiều năm rồi, tác phẩm được sản xuất ra chắc cũng không tệ lắm đâu.”
Thang Nhị Viên cảm thấy Lê Xán theo đuổi Lý Tâm Nhiên lâu như vậy, ngẫm lại cũng không dễ dàng gì, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, Thang Nhị Viên muốn giúp Lê Xán một chút, dù sao anh cũng đã nhảy vọt đến trình độ sắp kết hôn với Chu Trạch luôn rồi mà Lê Xán vẫn đang dậm chân tại chỗ, quả thật là rất đáng thương.
Làm bạn tình nhiều năm như vậy, tuy rằng không có tình cảm ngoài lề nào phát sinh, nhưng vẫn có thể giúp đỡ nhau một chút.
Thang Tam Viên ngẩn người, quả thực cảm thấy khó mà tin nổi, “Không phải chứ? Thang Nhị Viên anh vĩ đại như vậy sao? Anh không sợ Lê Xán sẽ thích Lý Tâm Nhiên lại à?”
Giọng Thang Nhị Viên có chút ngộp, “Người Lê Xán thích vẫn luôn là Lý Tâm Nhiên, anh cũng đâu có thích anh ta, anh ta muốn thích ai thì cứ thích thôi.”
“Anh không quan tâm?”
“Anh đây cần gì phải quan tâm chứ…” Thang Nhị Viên cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ vui vẻ một chút, đạt tới mức độ hạnh phúc nên có khi nguyện vọng trở thành sự thật, sau đó hưng phấn bảo: “Ngày hôm nay Chu Trạch cầu hôn anh, e rằng anh sắp phải kết hôn kết hôn với cậu ấy rồi.”
Thang Tam Viên khiếp sợ suýt chút nữa nói không ra lời, “Anh nói ai cơ? Cái tên Chu Trạch mà anh từng thích ba năm trước? Hắn cũng trở về luôn rồi?”
Thang Nhị Viên gật đầu, “Ờm, về cùng với Lý Tâm Nhiên.”
“Bọn họ chia tay?” Thang Tam Viên còn đang chìm trong khiếp sợ, nếu như cậu nhớ không lầm, lúc Chu Trạch rời đi hình như vẫn đang kết giao với Lý Tâm Nhiên thì phải.
“Ờ.”
“Tại sao?”
“Không biết, anh không hỏi.”
Thang Nhị Viên nhớ tới cuộc hội thoại giữa Chu Trạch và Lý Tâm Nhiên, âm thầm nghĩ trong lòng, có lẽ là bởi vì tiền đi.
“Ồ…” Thang Tam Viên nói thẳng: “Cho nên anh và Lê Xán muốn nhân cơ hội làm ngư ông đắc lợi, chia nhau ôm mỹ nhân về?”
Tuy rằng Thang Tam Viên nói đúng, thế nhưng mấy lời vừa rồi của Thang Tam Viên nghe chướng tai thật sự, Thang Nhị Viên quyết định sửa lại một chút, “Bọn anh theo đuổi quang minh chính đại sau khi bọn họ chia tay.”
Thang Tam Viên bị anh chọc cho phì cười một lúc, mãi sau mới ngừng cười được, cuối cùng nghiêm túc hỏi: “Cho nên anh với Lê Xán quả thật chỉ là quan hệ bạn tình thôi?”
“Đương nhiên.” Thang Nhị Viên nói như thể đấy là sự thật hiển nhiên.
Điều này thì có gì cần phải nghi ngờ nữa? Mấy năm qua anh vẫn luôn giới thiệu Lê Xán với các anh em nhà mình là như vậy, bọn họ chính là quan hệ bạn tình tiêu chuẩn, hoàn toàn không nảy sinh quan hệ ngoài luồng nào khác.
“Ồ…” Thang Tam Viên ý tứ sâu xa kéo dài giọng điệu, “Em biết rồi, nếu như kịch bản đủ tốt em sẽ nhận.”
Sau khi cúp điện thoại, Thang Nhị Viên chọt chọt tên Lê Xán trên điện thoại, lầm bầm lầu bầu: “Tôi đúng là bạn tình tri kỷ có một không hai, sau này nếu anh có thể kết hôn với Lý Tâm Nhiên, nhớ phải hậu tạ tôi cho tốt.”
Anh đặt điện thoại xuống, giang cánh tay ra nằm ngửa ở trên giường, đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng, nếu như là trước đây, anh đã sớm gọi một cú điện thoại hẹn Lê Xán ra ngoài, nhưng mà bây giờ… Thôi, thói quen này nên sửa lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Thu đến gõ cửa phòng của Thang Nhị Viên, “Nhị Viên, dậy đi.”
Thang Nhị Viên dụi dụi mắt, miễn cưỡng bò dậy mở cửa cho Nguyên Thu, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc biệt xuất hiện vào sáng sớm, “Ba nhỏ, có chuyện gì vậy ạ?”
Nguyên Thu sửa lại mấy sợi tóc ngổn ngang giúp anh một chút, dịu dàng nở nụ cười, “Có người đến tặng quà cho con đấy, con sửa sang lại một chút rồi xuống tầng chào hỏi người ta đi.”
Thang Nhị Viên làm nũng dụi dụi vào tay Nguyên Thu, sau đó thắc mắc nháy mắt một cái, ai lại tặng quà cho anh chứ?
Anh rửa mặt qua loa, mặc quần áo ở nhà đi xuống tầng.
Lúc bước tới bậc cuối cùng, Thang Nhị Viên nhìn thấy thư ký của Lê Xán đang ngồi ở trên sô pha uống trà.
Thư ký nhìn thấy Thang Nhị Viên thì đứng lên, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó đưa đồ trong tay cho Thang Nhị Viên, “Thang thiếu, đây là đồ mà Lê tổng bảo tôi đưa tới cho cậu.”
Thang Nhị Viên chào gã một tiếng, sau đó nhận lấy đồ vật, ngờ vực mở ra nhìn một chút, đồ trong túi có rất nhiều, theo thứ tự là đồng hồ mới ra của của hãng A, khuy măng séc flagship năm nay của hãng B, chocolate thơm nồng của tinh cầu C… mấy thứ đồ mà anh nhắc tới ngày hôm qua, ngoại trừ kem anh đào ra thì đều ở đây hết.
Thang Nhị Viên kinh ngạc hơi trợn to hai mắt: “… Có phải là anh mang tới cho nhầm người rồi không?”
Mấy thứ đồ này không phải là đồ mà anh đề cử Lê Xán tặng cho Lý Tâm Nhiên đấy sao?
“Không hề, là Lê tổng dặn dò tôi mang tới.” Thư ký nói xong còn không quên nói tốt cho boss nhà mình, “Những thứ này đều là Lê tổng đích thân đi mua, chỉ là hôm nay ngài ấy phải tham gia một buổi họp quan trọng cho nên không thể mang tới đây, vì thế mới có thể bảo tôi đưa tới thay ngài, Lê tổng còn nói bây giờ tiết trời oi bức, đưa kem anh đào tới sợ là sẽ chảy mất, chờ hôm khác ngài ấy sẽ tự mình tới đón Thang thiếu đi ăn.”
Thang Nhị Viên nghe xong gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Phiền cậu phải đi một chuyến rồi.”
Thư ký vội vã xua tay, “Không phiền, vậy tôi xin phép đi trước.”
Thang Nhị Viên đích thân tiễn gã ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lê Xán, “Mấy món này là tôi kêu anh mua cho Lý Tâm Nhiên mà, không phải là mua cho tôi.”
Lê Xán nhanh chóng hồi âm, “Không phải dạo gần đây cậu đang muốn mấy thứ đó đấy à?”
Được rồi, bạn tình chết tiệt quá hiểu anh, mấy thứ anh liệt kê ngày hôm qua quả thật đều là thứ mà anh muốn.
“… Cảm ơn.” Thang Nhị Viên đáp lại một câu, không cố vớt vát liêm sỉ mà cất quà tặng lại.
“Chán quá, đang họp.”
“Cố chịu đi.”
Thang Nhị Viên không chút đồng tình tắt điện thoại, bóc hộp chocolate bắt đầu ăn.
Ừm… Không hổ là chocolate thơm nồng của tinh cầu C, đúng là rất ngon.
Buổi tối, Thang Nhị Viên nhận được điện thoại của Thang Tam Viên.
Thang Tam Viên hình như đang ăn hoa quả, thỉnh thoảng có tiếng cắn trái cây rôm rốp truyền đến, giọng nói ậm ờ không rõ, “Ngày hôm nay Lê Xán kêu người mang kịch bản tới cho em, em đã xem sơ qua toàn bộ kịch bản, cũng được, nội dung cốt truyện rất hấp dẫn người đọc, đúng lúc em chưa diễn thể loại này bao giờ, vậy nên em quyết định nhận dự án này.”
“Ừ.” Thang Nhị Viên cũng không quá bất ngờ, chỉ cần kịch bản đủ tốt, Thang Tam Viên sẽ không bỏ qua.
Thang Tam Viên uống một hớp nước, rốt cuộc giọng nói cũng rõ ràng hơn một chút, cười đùa hỏi: “Chờ sau khi em vào đoàn phim, có cần em coi chừng Lê Xán giúp anh không?”
“Đương nhiên không cần!” Thang Nhị Viên tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ đối với việc Thang Tam Viên luôn cảm thấy anh và Lê Xán có tình cảm gì khác ngoài là bạn tình với nhau.
“Được, vậy anh có thời gian thì nhớ đến tham ban* em đấy.” Giọng Thang Tam Viên mang theo vài phần sung sướng, có vẻ cực kỳ mong đợi Thang Nhị Viên tới tham ban.
(*) Tham ban: Tới đoàn làm phim thăm một diễn viên/bạn bè nào đó của mình trong đó.
“Nếu như anh có thời gian thì sẽ tới, nhưng dạo gần đây anh rất bận, có lẽ sẽ không có thời gian đâu.”
Giọng Thang Tam Viên hơi hướm âm chế nhạo, “Khéo mấy ngày nữa là anh sẽ có thời gian ngay đấy.”
Thang Nhị Viên không tỏ rõ ý kiến, sau khi cúp điện thoại thì đổi lại một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, an tâm đi ngủ.
Một tuần sau, Thang Nhị Viên không hề đi gặp Lê Xán, chỉ tình cờ xỉa xói nhau mấy câu trong điện thoại với Lê Xán.
Dù sao bọn họ đều rất bận, bận theo đuổi người mà bọn họ thích.
Thang Nhị Viên và Chu Trạch cũng có hẹn gặp mấy lần, chỉ là anh vẫn chưa đáp lại Chu Trạch, anh muốn nhận lời cầu hôn của Chu Trạch, nhưng không biết tại sao mỗi lần gặp gỡ anh đều không nói ra được, cũng may Chu Trạch cực kỳ tri kỷ nên không hỏi thêm gì cả, chỉ càng ngày càng săn sóc anh hơn, cũng càng ngày càng dịu dàng, quả thật có thể được tôn xưng là một người tình hoàn hảo, nhưng Thang Nhị Viên vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Phim của Lý Tâm Nhiên bắt đầu quay rồi, cậu ta đã chuẩn bị cho bộ phim này từ rất lâu cho nên đã sớm sắp xếp mấy công việc khác, chỉ chờ Thang Tam Viên đồng ý, sau khi Thang Tam Viên đồng ý, nhân lúc gần đây cậu ta có thời gian rảnh, lập tức cho khai máy, cũng may là một bộ phim với bối cảnh hiện đại, cũng không cần bố trí phông cảnh nhiều.
Hôm nay là cuối tuần, Thang Nhị Viên nhàn rỗi không có việc gì làm, ngủ thẳng tới chín giờ mới dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn còn chút lười nhác, nằm trên giường không muốn cử động.
Anh nhàn rỗi tẻ nhạt, tiện tay cầm điện thoại ở cạnh giường lên xem một chút, thấy một tấm ảnh mà Thang Tam Viên gửi tới không biết từ lúc nào.
Thang Nhị Viên mở ra xem, là cảnh Lý Tâm Nhiên và Lê Xán đang ngồi ăn cơm cùng một chỗ, nhìn động tác và thần thái có vẻ thân mật hơn không ít, quan hệ có lẽ đã có chút tiến bộ.
Thang Nhị Viên nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát, bĩu môi một cách thờ ơ, thoát ra.
Thang Tam Viên còn gửi tới một câu.
Anh còn không tới nữa, Lê Xán sẽ bị người ta bắt cóc mất đấy.
Thang Nhị Viên xì một tiếng, dửng dưng như không đặt điện thoại xuống, anh đây mới không thèm để ý nhé.
Qua một lát, Thang Nhị Viên ăn mặc gọn gàng xinh đẹp bước xuống tầng.
Bên ngoài trời rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào sáng bừng cả phòng, Nguyên Thu đang cắm hoa, Thang Bá Đặc đứng bên cạnh luống cuống tay chân hỗ trợ, thỉnh thoảng còn bị Nguyên Thu răn dạy hai tiếng, chê ông phá đám.
Thang Nhị Viên đi tới, lần lượt hôn một cái vang dội lên trên mặt bọn họ, “Chào buổi sáng hai người ba thân yêu của con!”
Nguyên Thu nhìn khuôn mặt nhỏ tinh thần sáng láng của đứa con thứ hai, không nhịn được nở nụ cười cưng chiều: “Bữa sáng ở trên bàn, tới đây ăn điểm tâm đi.”
“Con không ăn đâu, có việc phải ra ngoài một chuyến rồi.” Thang Nhị Viên lắc đầu, không ngừng bước chân đi ra ngoài.
Thang Bá Đặc vội vàng hỏi: “Đi đâu đấy?”
Thang Nhị Viên cũng không quay đầu lại đáp: “Đi tham ban Tam Viên.”
Nguyên Thu vội vã gọi lại: “Tiện thể mang một bình canh tới cho Tam Viên giúp ba…”
Đáng tiếc Thang Nhị Viên đi quá nhanh, cũng được một đoạn khác xa rồi nên không nghe thấy được.
Thang Bá Đặc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đi tham có cái ban thôi mà, sao phải vội vã thế…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.