Bóng đen chậm rãi đi đến trước giường rồi giơ tay lên. Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi chỉ có thể nhìn thấy hắn ta đang cầm thứ gì đó như là súng trong tay.
Chẳng lẽ là sát thủ do Âu Khả Lam cử tới?
Khi tôi còn đang kinh ngạc và hoài nghi thì Nhiễm Thanh Trang đã bất ngờ hành động. Anh vọt dậy từ trên giường như một con mãnh hổ, bắt lấy tay của bóng đen rồi nhào cả người lên người đối phương.
Hai người lăn lộn đánh nhau trong bóng tối, tôi vừa mò mẫm bò sang đầu giường bên kia vừa lớn tiếng kêu: “Mau tới…”
Tôi vừa mới kêu hai chữ, từ ngoài cửa đã có một nhóm người xông vào. Đèn trong phòng được bật lên sáng rõ, ập vào mắt làm tôi không khỏi híp lại.
Đào Niệm cầm súng hùng hổ tiến vào. Khi cậu ta nhìn thấy được người đã bị Nhiễm Thanh Trang khống chế, khóa tay ở trên đất thì biểu cảm trên mặt cậu ta chỉ còn có thể dùng cụm từ “vô cùng đau đớn” để hình dung.
“Vệ Đại Cát, thật sự là cậu.” Cậu ta bức bối bước tới bước lui, thật lòng nghĩ mãi mà không hiểu ra, chỉ đành cả giận nói: “Dm cậu còn xứng với bộ đồng phục ở trên người cậu không?”
Vệ Đại Cát bị Nhiễm Thanh Trang dùng đầu gối đè lên lưng, nằm sấp trên mặt đất. Lúc này, hắn ta phải cố gắng ngóc đầu lên thì mới có thể nhìn thấy Đào Niệm.
“Đội trưởng Đào, tôi không còn cách nào, xin lỗi, xin lỗi…” Vệ Đại Cát nước mắt giàn giụa: “Ban đầu tôi chỉ muốn chơi cho vui, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164097/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.