Đúng vậy, tôi sắp chết rồi. Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là một tuần sau. Không biết chắc là ngày nào nhưng đúng là tôi sắp chết rồi.
Hai cánh môi tôi giống như bị dính keo cường lực, không tài nào hé ra được. Tôi không ngờ rằng lại có ngày chuyện thừa nhận bản thân sắp chết lại trở nên khó khăn như vậy. Rõ ràng trước kia khi nói chuyện này với Nam Huyền, tôi còn nói rất hùng hồn và đầy lý lẽ, nói mình đã nghĩ xong hết rồi, muốn ngưng trị liệu, chết đi phải có tôn nghiêm. Bây giờ dường như đã trở thành những lời nói rỗng tuếch.
“Ai… rồi cũng phải chết.” Tôi khô khan nói.
Dòng nước ấm áp rơi xuống gạch men sứ, tiếng nước ồn ào, căn phòng tắm nhỏ hẹp vừa oi vừa nóng.
Nước nhỏ xuống từ trên mái tóc bị xối ướt của Nhiễm Thanh Trang, anh chậm rãi dùng trán kề lên cổ tay tôi, hỏi: “Trước khi em gặp anh ở đảo Sư Vương thì đã biết mình bị bệnh rồi đúng không?”
“… Ừm.”
Nhận được đáp án xác nhận của tôi rồi, anh càng nắm chặt tay tôi hơn, không nói gì thêm.
Chóp mũi anh dán lên mu bàn tay tôi, anh há miệng ra thở run rẩy, càng lúc càng nhanh như thể bị cái gì bóp nghẹt cổ họng rồi dần trở nên khó thở.
Tôi lo lắng dùng tay còn lại sờ mặt anh. Cả người anh sững lại, hơi thở phả lên mu bàn tay tôi cũng tạm dừng lại trong một giây ngắn.
“Không phải em có ý muốn giấu anh, chuyện này cũng chỉ có Nam Huyền biết, mẹ em và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164095/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.