Chương trước
Chương sau
Mấy lần hẹn hò này Cố Kiêu đều không cho điểm.

"Tại sao?" Tôi còn muốn được chấm điểm cao hơn mà.

"Khi con người không hài lòng về một điều gì đó thì nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt."

Anh cong mắt cười: "Em hiểu ý anh chứ?"

Tức là thích!

Đúng là đồ kiêu ngạo, thích thì cứ nói thẳng ra coi.

Khen tôi một câu cũng đâu khiến anh mất miếng thịt nào.

Tôi càng muốn anh chính miệng nói ra hơn.

Tôi che miệng, vờ như không hiểu, nói: "Chồng, con người em từ trước tới nay đều thích thẳng thắn, em không hiểu anh đang nói gì."

Cố Kiêu cong mi mắt, nhếch miệng cười: "Em muốn thẳng thắn cũng được."

Trước mắt tối sầm, một nụ hôn đáp xuống.

Giống như cơn gió mạnh thổi bên ngoài cửa sổ, khiến người ta không kịp trở tay.

Cũng giống như đám mây trắng xóa giữa chân trời, như một giấc mộng đẹp thoáng qua.

Cố Kiêu mà chưa từng yêu đương?

Tôi nghi ngờ thư ký Ngô đang gạt tôi.

Đáy mắt anh chứa đầy ý cười, tầm mắt đảo quanh mặt tôi:

"Khi hài lòng ăn cái gì cũng thấy ngon, chơi gì cũng thấy vui, còn tâm trí đâu mà lo chấm điểm nữa."

Mặt tôi đỏ như củ khoai nướng đang bốc hơi.

Người này đang trêu tôi!

Nhìn thoáng qua, anh không hề đỏ mặt mà lại rất... bình tĩnh.



Không được, không thể thể thua được, dẫu sao tôi cũng là người từng trải qua hai mối tình mà.

Mấy lời âu yếm sến sẩm dễ như ăn cháo.

"Em có thể cản được gió, cản được mưa, nhưng không cản được việc... nhớ anh."

"Em đã từng nhìn thấy núi, nhìn thấy biển, nhưng chúng đều không bằng đường nét trên khuôn mặt anh."

"Em nghĩ, đời này em sẽ duy trì ăn uống thật tốt, bởi vì có anh, em sẽ không cảm thấy ngán."

17.

Chúng tôi cùng trải qua rất nhiều chuyện, lên núi cắm trại, đi bộ ven bờ biển, nhảy dù, lướt sóng, xem phim cả đêm...

Tôi rất ham chơi, có rất nhiều sở thích, thích đi du ngoạn, cho dù có phải là hứng thú nhất thời hay không.

Cuộc sống được tận hưởng triệt để thật đáng tự hào!

Nói là hẹn hò, ngược lại tôi cảm thấy anh đang đồng hành cùng tôi, thỏa mãn những hứng thú bất chợt của tôi hơn.

Có thích anh không? Có yêu anh không?

Đương nhiên rồi.

Cố Kiêu có tiền, có sắc lại có body, trưởng thành, thấu tình đạt lý.

Tôi chỉ là một người dung tục, khó mà không nảy lòng với một người đàn ông như vậy.

Nhưng mà, chúng tôi không phải là vợ chồng thật sự.

Nhưng tôi cũng không thèm để ý, sức quyến rũ của đàn ông không chỉ nằm ở đây.

Nếu anh thật sự mắc bệnh kín, tôi sẽ đi du sơn ngoạn thủy cùng anh, hưởng thụ bốn mùa.

Cuộc sống ấy mà, không nên cố chấp với những điều tồi tệ mà phải mở rộng giới hạn ra, ngao du trong thế giới rộng lớn.

18.

Tôi không ngờ Lộ Dương còn dám to gan tìm tới tận đây.

Có Kiêu không có nhà.

"Lộ Dương, mời cậu về cho, đừng tiếp tục dây dưa nữa."

Cậu ta vẫn cười như thường ngày: "Chị, có một nơi em muốn dẫn chị tới xem."

"Không cần đâu."

Cậu ta cười tự giễu, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt: "Vậy thì phải để chị tận mắt nhìn thấy rồi."

Trời đất đảo lộn, tôi bị bế lên nhét vào trong xe.

Cửa xe nhanh chóng bị khóa lại.

Tôi hiểu lúc này phản kháng cũng vô ích, trước hết nên bình tĩnh lại, đến đâu hay đến đó.

Mặt trời chói chang, chiếc xe ô tô từ tốn lao đi, mặt trời đậu trên bóng cây, tia nắng nhảy nhót trên tay tôi.

Lộ Dương đưa cho tôi một bức ảnh, tôi không cầm, cậu ta lại cố chấp nói.

"Chị đang tự lừa dối mình sao?"

"Không phải, chỉ là tôi không thích nghe tin vỉa hè."



"Chị thật sự hiểu rõ chồng mình sao, anh ta đang ở bệnh viện chăm sóc nhân tình sinh con đó."

Tin tức quá lớn, tim tôi không khỏi run lên.

Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì sẽ tự động đi tìm chứng cứ.

Giống như tôi giờ phút này, bởi vì một câu nói không đầu không cuối mà không nhịn được nhớ lại.

Có rất chuyện mâu thuẫn với nhau.

Nếu Cố Kiêu đã có người mà mình thích, tại sao lại không kết hôn với người đó, có ẩn tình gì chăng?

Sao lại tốn tiền mua một căn biệt thự để kết hôn với tôi?

Tôi không tin lắm vào lý do là mình có số vượng phu.

Cố Kiêu cưới tôi, chắc chắn là có lý do của anh.

Anh không nói thì tôi sẽ không hỏi.

Huống hồ tôi đã lờ mờ đoán ra được.

Có thể là từ trước khi kết hôn anh đã thích tôi rồi.

Hôm đó trong lúc anh đi tắm, tôi đã vô tình nhìn thấy thông báo hiện ra trên điện thoại, là tin tài khoản mạng của tôi cập nhật nội dung.

Tôi chưa bao giờ nói cho anh biết, mà tên tài khoản cũng không phải là tên tôi.

Cẩn thận nhớ lại, những ước muốn mà tôi đăng lên tài khoản này dường như có ma lực thần kỳ nào đó nên đang được hoàn thành từng cái một.

Tình yêu không phải là treo bên miệng suốt ngày, mà phải là hành động.

Tôi không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Lộ Dương mà nghi ngờ anh được.

Vào lúc như thế này cần giữ vững lí trí.

Rõ ràng rằng Lộ Dương cũng có ý đồ.

"Lộ Dương, cậu đến tìm tôi là muốn nói cho tôi biết tôi chọn sai người rồi sao? Muốn nói tôi đã cưới người không yêu mình?"

Cậu ta cũng thành thật: "Đúng vậy, em nói câu này không dễ nghe, nhưng mà chị với anh ta, chỉ là thấy tiền nảy sinh tình yêu thôi."

19.

Tôi im lặng một lát, sau đó phì cười, chậm rãi nói.

Lộ Dương, cho dù tôi thấy sắc nổi lòng tham hay thấy tiền nảy sinh tình yêu đi nữa, thì đó cũng là yêu.

Kết luận đầu tiên là tôi yêu Cố Kiêu.

Yêu tiền của anh ấy, yêu nhan sắc của anh ấy, những chuyện này không có gì đáng xấu hổ.

Đây đều là những thứ anh ấy có, cũng là một phần quyến rũ của anh ấy.

Không chỉ có tình yêu đơn thuần mới có thể trở thành tình yêu, mà tình yêu có thêm chút gia vị cũng sẽ thu được trái ngọt.

Có nhiều cách nảy sinh tình yêu, tất cả đều đáng được tôn trọng.

Ngay từ lúc đồng ý kết hôn với anh ấy, tôi cũng đã ôm nỗ lực sẽ tìm mọi cách để yêu anh ấy.

Cho nên nếu anh ấy hiểu lầm tôi, tức giận với tôi, tôi sẽ giải thích, đồng ý dỗ anh ấy vô điều kiện.



Chồng mình mà còn không nói chuyện được, không dỗ được thì chẳng lẽ giữ lại làm oán phụ hay sao?

Cậu biết không?

Hôm đi lĩnh chứng, trên đường tới sân bay anh ấy đã trịnh trọng nói với tôi: "Lâm Thanh Thanh, tôi sẽ đối xử tốt với em, chờ tôi trở lại."

Câu hứa hẹn này của anh ấy, với tôi mà nói cũng đủ rồi.

Tình yêu chính là cùng hướng về nhau.

Anh ấy tiến về phía tôi, tôi cũng vậy, hai người đều muốn đến với nhau thì không gì ngăn cản được.

Tình yêu rất đơn giản, không cần phải suy nghĩ phức tạp.

Tôi là kiểu người một khi đã xác định điều gì đó thì sẽ hết lòng hết ý, đối với Cố Kiêu cũng vậy.

Con người chỉ cần một khoảnh khắc thôi cũng có thể rung động.

Cố Kiêu thích hút thuốc, nhưng thấy tôi, anh ấy có thể không hút.

Tôi tới tháng vẫn có thể nấu cơm, nhưng anh ấy lại vì tôi mà lần đầu tiên vào bếp.

Thấy cậu tỏ tình với tôi, hành động đầu tiên của anh ấy là bảo vệ tôi chứ không phải là chất vấn.

Anh ấy bận rộn như vậy, nếu không phải là vì yêu tôi thì cũng sẽ không cùng tôi bày ra trò hẹn hò này.

Tôi đều biết, tôi cũng hiểu.

Anh ấy đang tạo ra những kỷ niệm thuộc về hai chúng tôi, bù đắp lại tiếc nuối về cuộc hôn nhân vốn không có tình yêu này.

Anh ấy muốn diễn thì tôi sẽ diễn cùng, giả bộ hồ đồ không hiểu.

Cậu nói tôi tự tin quá mức cũng được, nhưng đây là những điều tôi muốn nói với cậu.

Tôi có thể cảm nhận được câu "anh yêu em" chưa nói thành lời của anh ấy.

Lộ Dương, cuối cùng, tôi muốn nói cho cậu biết, con người sinh ra có miệng chính là dùng để "hỏi".

Chuyện mà cậu nói, cho dù là thật thì tôi cũng muốn nghe từ phía anh ấy.

Tôi có miệng, tôi sẽ tự hỏi rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.