Trên đường đi, tôi đã dự đoán trước kết quả xấu nhất trong đầu.
Nếu Cô Kiêu thật sự ngoại tình, vậy tôi sẽ đề nghị ly hôn.
Tốt xấu gì tôi cũng có thể trải qua những ngày tháng vô lo vô nghĩ, không lo lắng đến tiền tài nửa năm.
Cùng lắm thì tôi còn có một căn biệt thự.
Cố Kiêu từng nói anh là người làm ăn, sẽ không kinh doanh lỗ vốn, câu này áp dụng với tôi cũng hợp.
Tôi không ngu.
Anh tặng biểu thự cho tôi, tôi đi tìm luật sư xác minh đó là quà rồi.
Còn đặc biệt đi công chứng nữa.
Đó là tài sản cá nhân của tôi.
21.
Tôi mua bó hoa dưới cổng bệnh viện.
Lộ Dương đứng một bên khó hiểu vì hành vi của tôi.
Tôi cười: "Chuyện của người lớn không nên liên lụy đến đứa bé. Bó hoa này là dành cho đứa bé kia, chúc mừng nó đã đến thế giới này."
Nói không lo lắng là nói dối.
Tôi giả vờ bình tĩnh bước về phía khu vực chờ trước phòng sinh.
Cầu nguyện.
Giống như trong rất nhiều bộ phim truyền hình, Cố Kiêu xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Hơn nữa còn trùng hợp lúc y tá bế một đứa bé cho anh nhìn một lúc rồi lại ôm đứa bé đi.
Mặc dù đã nói phải giữ vững lý trí, nhưng lúc này con tim lại chiếm thế thượng phong.
Trái tim co rút đau đớn.
Vô số ý nghĩ nảy lên.
Tôi bước lên vài bước, đứng từ xa nhìn anh.
Phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca/2990020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.