Nhìn thấy cô cúi gằm xuống, hai tay bấm vào nhau khiến anh phì cười.
-“Này! Tôi đã làm gì cô đâu mà cô phải sợ vậy.”
Dương Nhược Hy vì giọng nói của anh mà giật mình.
Cô ngước mắt lên, trước mắt cô là ánh mắt dịu dàng của Hạ Dực.
Anh nhìn cô ôn nhu, dịu dàng, giống như đang muốn an ủi cô vậy.
-“Tôi…xin lỗi…”
Giọng cô nghẹn lại khi thốt ra lời xin lỗi.
Dương Nhược Hy đã ít nhiều đoán được kết cục của bản thân.
Nhưng lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô.
Chính là Hạ Dực.
Anh cầm tay cô, đưa cô đi theo mình.
Anh bấm thang máy, đưa cô lên tầng thượng. Không khí trong lành, ôn hoà khiến cô dễ chịu đi phần nào.
-“Cô có gì muốn nói với tôi sao?”
-“À…tôi..xin….”
Dương Nhược Hy chưa nói hết câu, đã bị Hạ Dực chặn miệng.
-“Đừng nói xin lỗi nữa, tôi biết cô định nói gì mà.”
-“…”
-“Thật ra thì tôi đã khá tức giận khi biết trong đồ ăn của mình có tiêu đấy. Nhưng tôi tin cô Dương sẽ không làm vậy. Cô sẽ không làm thế với tôi đâu, đúng không?”
-“Anh tin tôi sao?”
Từ trước đến giờ, mỗi khi cô bị đổ oan một cái gì đó, cho dù có giải thích đến cháy cả cổ họng cũng chẳng có ai tin cô, chỉ vì cô là người có địa vị thấp.
Vậy mà….
Hai hàng lệ tuôn dài trên đôi gò má.
Xúc động, thật sự rất xúc động.
-“Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825392/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.