Ngày trước cô chỉ sống ở quê và ngoài rìa thành phố, đã làm gì được nhìn thấy nơi xa hoa như thế này.
Cô dần cảm thấy bản thân mình đúng là thấp cổ bé họng, so với một tổng tài cao cao tại thượng như Hạ Dực, căn bản cô chẳng thể với tới.
Ánh mắt cô thoáng hiện lên một chút buồn nhè nhẹ.
Dương Nhược Hy đã dần cảm thấy rằng khoảng cách giữa cô và người cô yêu đang ngày càng xa cách.
Họ xa cách cũng vì địa vị của họ hoàn toàn khác nhau.
Một người là tổng tài có quyền thế bậc nhất, người còn lại chỉ là một kẻ hầu.
Trong suy nghĩ của Dương Nhược Hy khi ấy đã hoàn toàn bị chìm lấp bởi hình bóng anh.
Cô đã cho rằng anh chính là “định mệnh” mà cô luôn tìm kiếm.
Cái ngày mà anh xuất hiện trong cửa hàng tạp hoá, lúc ấy trái tim cô đã rung động.
Và anh sẽ mãi mãi chẳng biết được rằng cái thứ tình yêu nhỏ bé ấy của cô, cô sẽ mãi mãi cất giữ trong một ký ức….
…
Phàm Vũ Vũ đưa cô đến siêu thị, dặn dò cô về chuyện mua sắm.
“Chị Hy, nếu mua đồ ăn hay bất kì đồ gì cho ông chủ, chị cũng phải vào siêu thị, chị biết chưa?”
-“Đồ ở chợ không phải rẻ hơn sao.”
-“Đúng là rẻ hơn thật, nhưng quản gia nói không đảm bảo vệ sinh bằng đồ siêu thị. Phận làm tôi tớ như mình cũng chỉ biết nghe theo thôi chị ạ.”
-“Ừm, chị hiểu rồi, cảm ơn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825389/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.