Sáng hôm sau, Dương Nhược Hy vẫn dậy sớm như bao ngày. Cô đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cơm cho anh.
Cô tự tay chọn lựa mọi nguyên liệu tươi ngon nhất dành cho anh, chấp nhận dành dựt với một bà cô khác để có thể mua được miếng thịt bò ngon nhất.
Khi về đến nhà, cô lại thấy Hạ Dực và Lâm Tịnh Y đang ngồi thưởng thức cafe ở bàn trà ngoài sân.
Lâm Tịnh Y nhoài người qua ôm lấy tay anh, ra vẻ rất thắm thiết.
Dương Nhược Hy bình tĩnh bước vào, cố gắng không để bản thân chạm mắt họ.
-“Nè cô Dương à, chúng tôi hơi đói rồi đó, có bữa sáng chưa vậy.”
Lâm Tịnh Y đã phát hẹn ra Dương Nhược Hy cầm bịch đồ đi vào.
Tất nhiên cô ta sẽ tìm cách để làm khó cô rồi.
-“Lâm tiểu thư đợi một chút, vẫn chưa có bữa sáng đâu.”
-“Đồ vô dụng.”
Bỗng nhiên Lâm Tịnh Y chạy ra, giáng lên mặt cô một cái tát rất mạnh.
-“Anh ấy thuê cô về để làm osin, chứ không phải đưa cô về để cô được hưởng phúc mà cô dám cãi lời tôi như vậy.”
Hạ Dực thấy Dương Nhược Hy bị đánh như vậy thì liền không chịu nổi mà lao đến chỗ cô.
-“Dương Nhược Hy, cô có sao không?”
Anh nhìn lên má cô, một vết đỏ hằn trên đôi má trắng nõn.
Mặt cô nghệt hẳn đi, tay ôm lấy nơi vừa bị đánh.
-“Lâm Tịnh Y, em quá đáng rồi đó.”
Hạ Dực không nhịn được mà hét lên với cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825376/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.