Hạ Dực đã chắc mẩm rằng Dương Nhược Hy không còn đau nữa, anh rời bước lên thư phòng.
Khi nãy anh đã cãi nhau với Lâm Tịnh Y, nó càng khiến anh nghi ngờ hơn về bản thân.
Anh đã chờ đợi cô gái ấy suốt bao năm qua, chỉ mong được đến ngày gặp lại cô.
Bây giờ anh toại nguyện rồi, cô ấy đang sống chung với anh, nhưng anh chẳng vui nổi.
Khi đứng trước Lâm Tịnh Y, anh luôn phải bắt ép bản thân hãy yêu cô nhiều hơn đi. Nhưng căn bản là không nổi.
Thậm chí rằng khi đứng cùng với Lâm Tịnh Y, anh còn cảm thấy rất khó chịu và bức bối.
Anh cho rằng bản thân đang dần cảm thấy thay đổi tình cảm với Lâm Tịnh Y sau bao năm xa cách.
Liệu có phải không?
Anh vẫn còn giữ tài khoản cũ, cái tài khoản mà anh đã được nhắn tin với cô.
Anh vẫn đọc lại nó, vẫn cười rất vui vẻ. Dường như cái niềm hạnh phúc ấy vốn chẳng thay đổi.
Ấy thế mà khi Lâm Tịnh Y xuất hiện, mọi thứ đảo lộn hẳn.
Anh không muốn ăn cơm chung với cô, anh không muốn nhìn thấy cô cứ lảng vảng khắp nhà như vậy.
…
Hạ Dực đang đắm chìm vào những dòng suy tư thì lại có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
“Ai gõ cửa vậy chứ” - Hạ Dực cáu kỉnh thầm mắng.
-“Anh Hạ! Mau ăn sáng thôi.”
À, thì ra là cô ấy.
Là cái cô mà làm anh bị hút hồn ở tiệm tạp hoá cạnh ga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825374/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.