Nhìn nhìn bốn phía, hắn lại nhỏ giọng bổ sung: "Tổng quản, việc này cũng không phải là một hai hạ nhân là có thể hoàn thành, có thể hạ độc, còn có thể tránh thoát bên trong phủ giám sát, nếu không phải là người vô cùng lý giải và có thể tùy thời nắm giữ tình huống bên trong phủ thì căn bản không có khả năng làm được."
Điều này không cần phải hắn nói ra, trong lòng Văn Khôi rõ ràng, hỏi: "Tra ra là độc gì không?"
Hộ vệ đáp: "Chúng ta không làm rõ được, cần hỏi tới kiến thức của phái bên Thanh Liên sơn."
Chính vào lúc này, truyền đến âm thanh một nữ nhân khóc sướt mướt, mọi người nhìn tới, chỉ thấy Văn Dung Thị tại hai gã hạ nhân nâng đỡ thất tha thất thểu đi đến, sau đó quỳ xuống đất nhào vào trên người trượng phu Văn Kiến Minh, khóc có thể nói là tê tâm liệt phế.
Hiện trường cũng có châu phủ quan viên, nhìn thấy thế thì thổn thức lắc đầu, cảm giác sâu sắc đêm nay Văn thị tao ngộ phải một trận hạo kiếp.
Không có cách nào, Văn Ngôn An là mệnh quan triều đình, cho dù phía bên Văn thị chưa hẳn hoan nghênh bọn họ tham gia, nhưng bọn họ cũng không có khả năng chẳng quan tâm.
Trong xó xỉnh cách không xa, Trâu Vân Đình yên lặng nhìn chằm chằm Văn Quách Thị tựa hồ sắp khóc chảy ra huyết lệ, chỉ cảm thấy phía sau lưng có trận trận hàn ý toát ra.
Gã biết rõ độc thủ phía sau màn lần này chính là nữ nhân đó, không có cách nào, gã cũng là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600338/chuong-269.html