Văn Khôi cười nói: "Lão gia đã nói rồi, Văn Xu các ngài tùy thời có thể vào, chỉ là vẫn nên làm theo quy củ hỏi ngài một tiếng, ngài muốn mượn xem thứ gì?"
Nói là thoải mái, nhưng cũng phải là đặc cách, nếu không quy củ sẽ không nghiêm như vậy.
Vốn là địa phương không phải ai muốn vào là có thể vào, cho dù là đệ tử Văn gia, cũng phải nhìn xem ngươi là có nhu cầu gì mới sẽ cho đi, nếu cầu lấy tri thức gì gì đó mà bên ngoài có thư tịch tương tự thì không đáng phải tiến vào Văn Xu các.
Trọng điểm là, nếu như thực sự là người ham học hỏi thì cũng không có gì, Văn Xu các khẳng định sẽ mở ra cho vào. Nhưng mà đệ tử Văn gia tuy nhiều, chân chính ham học hỏi lại không nhiều, đa số chỉ là có bề ngoài, dù sao đa số đều là người ăn uống không phải lo.
Cho nên nói, đa số đệ tử Văn gia muốn tiến vào Văn Xu các đều chỉ là muốn nhìn xem bên trong như thế nào, có những thứ gì, thuần túy chỉ là muốn lục lọi nhìn xem cho biết.
Bộ sưu tập của lịch đại tổ tiên trong hai nghìn năm qua là để cho hậu bối tử tôn chẳng ra gì tùy tiện lật xem chơi đùa sao?
Văn Hinh: "Không cầm đồ ra ngoài, chỉ là đi vào kiểm tra chút đồ vật."
"Được, ngài chờ một chút." Văn Khôi bỏ xuống một câu rồi bước nhanh vào bên trong phòng, đi vào sau trường ná ngồi xuống nhấc bút viết giấy chấp thuận cho vào.
Trên giấy phải viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600307/chuong-238.html