Chỉ là, kiếm vội một miếng bố che mặt, đứng ở cổng vào không tránh khỏi nhìn có vẻ kỳ quái.
Khi nhóm người Văn Hinh đi đến, còn chưa có đi tới cửa thì từ xa xa liền nhìn thấy được quái nhân bao trùm đầu kia, ngay cả Văn Ngôn An cũng nhịn không được kinh ngạc, chỉ tới, "Ban ngày ban mặt lại che mặt trùm đầu, đây là giá trị mới gì đó trong phủ sao?"
Văn Hinh không lý giải được, lắc đầu.
Cùng đi đến đây, Phùng quản sự sắc mặt âm trầm xuống, không biết Lưu Quý đang làm cái quỷ gì.
Mấy người đi đến cổng vào, Lưu Quý và Dữu Khánh đứng nghênh đón, đồng thời hành lễ, "Ngũ thiếu gia, Tam tiểu thư."
Nghe âm thanh, ngoại trừ Văn Ngôn An ra, những người khác đều nghe ra được người che đầu bao mặt chính là người nào.
Văn Hinh trong lòng kinh nghi, vị này hẳn là đã biết rõ chút gì? Lập tức hỏi: "Ngưu Hữu Khánh, ngươi làm sao vậy?"
Phùng Trường Điển cũng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lưu Quý nhìn ra được Phùng quản sự không vui, nhanh chóng giải thích: "Ngưu Hữu Khánh nghe nói Tam tiểu thư sắp tới, chủ động quét dọn kho chứa, không cẩn thận lật đổ giá tạp vật, một đống đồ vật đổ nhào xuống tới đập bị thương khuôn mặt. Hắn sợ tổn thương trên mặt nhìn không tốt, sợ có ngại mặt mũi Tam tiểu thư, tìm khối bố che chắn lại."
Gã nhân cơ hội này đem mình phủi sạch ra ngoài, cố ý cường điệu là Dữu Khánh tự mình chủ động quét dọn kho chứa mới bị tổn thương.
Nửa câu lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600306/chuong-237.html