Dưới loại áp lực ngập đầu này, ta cảm giác thần kinh mình càng ngày càng căng thẳng, ý thức cuối cùng trống rỗng!
Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, bên tai lúc là tiếng gió, lúc là tiếng sóng biển, lúc là tiếng kêu thảm thiết…
Vô số thanh âm thay nhau oanh tạc, ta cảm thấy đầu óc mình cũng sắp bị nổ trung. Thế nhưng muốn thét to bảo những âm thanh này dừng lại, ta lại kêu không ra tiếng. Muốn giơ tay lên che lỗ tai… Ơ, tay ta đâu?
Ta mở mắt ra, cũng nâng lên… Hự, không phải tay, là chân nhện.
May là trên đùi không có lông rậm, nếu không chính ta bị dọa lại kêu một tiếng “Con nhện a” không chừng.
Biến về nguyên hình?
Ta bò dậy chưa kịp hoạt động chân tay liền nhìn xung quanh, sự tình trước khi hôn mê thoáng cái giống như mở van nước toàn bộ xông vào trong óc, làm cho ta có chút choáng váng, ý niệm duy nhất chính là — Phượng Nghi đâu?
Phượng Nghi ở nơi nào?
Ánh sáng cuối cùng khi đó quả thực giống như hạch nhân nổ tung, một trận gió mạnh cũng có thể thổi tan làn da, chứ đừng nói chi là gì khác.
Phượng Nghi bảo vệ ta, thế nhưng hắn đâu?
“Hơ…”
Ta không thấy Phượng Nghi bên cạnh mình, cũng không thấy con chim phượng hoàng hẳn là màu vàng rực rỡ…
Bất quá ta nhìn thấy một con gà tây lớn nướng đen sì sì, giống như bị lửa cháy hết lông…
Nếu trước đây quán cơm nào dám nướng gà tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199786/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.