Mặc dù cây trâm phượng trên đầu kia thoạt nhìn rất tầm thường, thế nhưng — Ta chung quy nhắc mãi trong lòng một câu, chó biết cắn người không kêu, cay chết người đều là ớt héo…
Cái trâm này, không có lai lịch trò trống gì khó lường chứ?
Đứng lên mới phát giác làn váy hơi dài, một cước giẫm lên, thân thể liền ngã về phía trước.
Phượng Nghi nhẹ nhàng đỡ ta một phen: “Đứng vững vàng.”
Những lời này nói dịu dàng hiếm thấy, thì ra, thì ra chim phượng hoàng cũng có một mặt khiêm tốn thân thiết như thế sao…
Bất quá chuyện này để Hôi Đại Mao cũng nhìn thấy, thật sự rất xấu hổ.
A? Hôi Đại Mao đâu?
Tiểu tử này vọt thật nhanh.
Được rồi… Tại phương diện này hắn đặc biệt có ánh mắt.
Ta cảm giác sức giãn trong không khí cực kỳ lớn, làn da cũng bắt đầu căng ra, dường như đây là một gian nhà kho tràn đầy nguy hiểm thuốc nổ dầu hỏa, nếu không nói chút gì làm gì, nhất định sắp xảy ra chuyện.
Ta khe khẽ ho khan một tiếng hắng giọng: “Bây giờ muốn đi đỉnh núi sao?”
“Ai nói phải đi sớm như thế?” Phượng Nghi nói: “Chính ngọ mới bắt đầu, đi ăn vài thứ trước, buổi sáng tìm chút giải trí tiêu thời gian, đến khi chính ngọ lại đi cũng không muộn.”
Ô, tác phong của phượng hoàng. Ngày hôm qua nghe những người khác nói, không khỏi là chờ mong, hưng phấn, chỉ sợ sáng sớm phải đi ngay đỉnh núi. Phượng Nghi lại trầm đến bình tĩnh như thế…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199759/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.