“Đào cô nương…”
Ta vì sao nghe hắn xưng hô với ta như vậy, cảm thấy rất không được tự nhiên chứ.
“Lý công tử à, thật ra chúng ta không quen, hẳn là không có lời gì để nói, ngươi nếu muốn bảo ta đưa ngươi rời đi, thì ta không làm chủ được. Mặc dù ta là chủ nhân nơi này, nhưng ngươi là khách nhân Tam Lục mang đến, ngươi đi hay ở cũng không phải ta nói là được.”
“Đào cô nương ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi Đào cô nương một câu, cũng không phải muốn nhờ thoát khỏi nơi này.” Lý thư sinh mỉm cười, dung mạo nhất thời sinh động.
Ừ, đẹp mắt hơn.
Mấy ngày nay hắn luôn nhăn mặt tựa như người khác nợ hắn bao nhiêu tiền, thật sự làm cho người ta thấy toàn thân không được tự nhiên. Cho nên nói mặt mày tươi tắn đón người chính là chuyện ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, cười một cái tâm tình khoái trá, câu cửa miệng nói rất đúng, nâng tay không đánh người mặt cười.
“Đào cô nương, ngươi trước kia, có từng biết một người, trong tên, có song mộc hay không?”
“Hả?” Ta sửng sốt, song mộc sao? Ta hình như không biết người nào họ Lâm: “Hình như không biết… Ít nhất trong số người quen không có. Ngươi hỏi cái này làm gì?” (1)
Hắn không trả lời, bất quá thoạt nhìn biểu tình rất kỳ quái, giống như hơi thất vọng, lại dường như trút được gánh nặng thở phào.
Biểu tình của hắn thật kỳ quái a, đúng rồi, hắn muốn hỏi ta việc này làm gì?
“Bàn Ti
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199747/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.