Câu đố kia làm khó Phượng Nghi Tử Hằng còn cả mỹ nữ Tam Thất, mặc dù bọn họ đáp không được, ta cũng không thể cứ thể nhốt bọn họ ngoài cửa đi. Nhìn ba người bọn họ khổ tư, minh tưởng… Ta cười đủ trong bụng, cuối cùng vẫn là xuống nước, để cho bọn họ qua cửa.
Bọn họ ai cũng không trả lời được câu đố.
Ta hiểu, bọn họ chưa từng học tiểu học, chưa từng học môn toán.
Lúc sắp đến cửa động, Hôi Đại Mao bỗng nhiên lên tiếng hát sơn ca (1).
Giọng hát của hắn cũng không hay như Tam Thất, bất quá hắn hát rất tập trung, thanh âm to, xao động trong sơn gian.
Đại Mao cũng rất cao hứng, chúng ta cuối cùng đã trở lại.
Bên ngoài cho dù tốt cũng không phải nhà.
Huống chi, bây giờ thế đạo loạn như thế, ngay cả là yêu cũng không an toàn.
Chúng ta đi qua một mặt cỏ bằng phẳng, bởi vì trời mưa mấy ngày liền, mặt cỏ nơi đây vô cùng tươi tốt xanh mượt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một gốc cây rất lớn.
“Ừm, để ta đoán thử, chỗ này, chỉ sợ là phải phí rất lớn khí lực mới có thể mở đi?” Tử Hằng ôn hòa nói: “Trước lúc ta rời đi, bố trí tại đây chính là một cánh cửa chỉ có thể mở ra từ bên trong, rõ ràng ngươi thay đổi rồi.”
“Ừ…”
Ta thay đổi cũng không nhỏ đâu.
Ta hướng về phía cái cây kia kêu: “Vừng ơi mở ra.”
Trong vẻ mặt rất 囧 của mấy vị… khách nhân, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199731/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.