Chúng ta dọc theo đường thủy trở về. Chúng ta chính là, ta, Hôi Đại Mao.
Nhiều thêm là, Tử Hằng, Phượng Nghi, còn có Tam Thất.
Tam Thất hoàn toàn không phải hướng về phía Bàn Ti động của ta mà tới, nàng hướng về phía cái gì, người trên thuyền đều rõ ràng.
Ta đối với loại hành vi này của nàng, cảm giác… nàng là đang leo lên một ngọn núi cao ngạo mạn không thể vượt qua, thế nhưng nàng không buông tay.
Có thể lựa chọn chính mình yêu ai, hơn nữa tự do theo đuổi, muốn thực hiện phần yêu này, đây là chuyện đòi hỏi dũng khí rất lớn.
Ta làm ổ trong khoang thuyền, nghe Tam Thất hát ở bên ngoài. Tiếng ca trong mưa phùn cùng nước sông uyển chuyển dao động, dường như đang phiêu đãng.
“Lá sen quần lụa hợp màu thay, sen nở mặt người thắm sắc hây…”
Ừm, gương mặt của Tam Thất, quả thực có thể coi là phù dung ngọc diện.
Giọng ca của nàng vô cùng mềm mại thành thạo, tiếng ca thực êm tai.
Trà trộn trong ao nào thấy được, nghe ca mới biết có người đây. (1)
Tiếng ca làm cho người ta tâm tình khoái trá — Đương nhiên. Phải nghe lọt mới được.
Khúc ca này của Tam Thất đương nhiên không phải hát cho ta nghe. Mặc dù nàng luôn luôn rất ôn nhu. Thế nhưng khuôn mặt ôn nhu nhìn lâu. Cũng sẽ cảm thấy tê dại. Cảm giác giống như một cái mặt nạ.
Ta cảm thấy rất mờ mịt. Lúc đi mờ mịt. Lúc về cũng vẫn mờ mịt.
Ta tìm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199729/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.