Chương trước
Chương sau
Dọc theo đường đi bộ năm, sáu phút có thể trông thấy một khu đất trống dựng đầy các thiết bị tập thể dục và một cái bàn đá. Sầm Anh ngước mắt nhìn về phía Lục Tử Chiêm đang ôm hộp đựng thức ăn, giúp một người già thấp bé bẻ một thứ gì đó, cậu ta mò bước lên phía trước, đứng phía sau lưng hắn thì thầm một câu. "Đây là cái bánh đào à, trời đông giá rét, hại cậu không bẻ được."
Lục Tử Chiêm sợ nhảy lên, oán giận nói:"Sao em bước đi không tiếng động? Làm anh sợ muốn chết." Trong tay là một khối bánh đào không cẩn thận bị bẻ lệch, vỡ thành một lớn một nhỏ. Hắn đưa cái lớn cho bà lão ăn, bà lão lại không chịu ăn, khoa tay múa chân nói bà chỉ muốn nếm vị, tuổi cao không nên ăn quá nhiều. Chỉ cần ăn một miếng nhỏ thôi.
Thông qua giọng nói, Sầm Anh có thể nhận ra bà lão tóc hoa râm trước mặt đây là bà Trần ở lầu trên của bọn họ. Trong ký ức, bà từng có một mái tóc dài, trên mặt tuy nhiều nếp nhăn nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, bên tóc mai kẹp một chiếc kẹp đính đá vàng rực rỡ, là tín vật đính ước của bà và chồng. Bọn họ khi đó còn nhỏ, thường xuyên qua nhà bà ăn socola mà con trai bà gửi về từ Mỹ. Thời gian dài, họ bận chuyện học hành, cũng thấy nhiều đồ ăn ngon hơn, số lần lên nhà bà ngày càng ít bỗng nhiên ngày nào đó chợt nhớ đến socola của bà Trần thì không thấy bà nữa. Bố mẹ cậu nói là đứa con lớn đã đưa bà sang Mỹ để chăm sóc rồi.
Không nghĩ qua 7,8 năm sẽ gặp được bà, già nua đến không ra hình thù. Mắt khô quắt, tóc dài cắt ngắn chỉ còn một nửa, nhưng bên lỗ tai vẫn còn chiếc kẹp vàng ấy. Trang phục cũng trở nên mộc mạc hơn, áo nâu, giày bông. Sầm Anh sững sờ, hỏi. "Bà Trần, còn nhớ cháu không?"
Cụ già phản ứng trì độn, con ngươi xoay chuyển thật lâu mới nhìn cậu, ngừng chốc lát mới chậm rãi gật đầu. "Nhớ, là đứa bé thông minh ngoan ngoãn, nhiều lần thi đứng nhất." Run rẩy đưa tay ra, giống như khi chia socola cho bọn họ trước kia, đưa cho Lục Tử Chiêm một phần bánh.
Lục Tử Chiêm nhận lấy nửa khối bánh đào, đút cho Sầm Anh ăn, cằn nhằn nói. "Bà Trần không quen ở nước ngoài, cảm thấy hàng xóm cách nhau quá xa, không quen biết. Thêm vào đó ngôn ngữ không giống nhau, không dám ra khỏi cửa, cả ngày chỉ ở trong nhà xem tivi, mong chờ con dâu về trò chuyện cùng mình."
Sầm Anh cau mày nói: "Con lớn của bà không phải nhiều tiền lắm sao, mua được căn hộ lớn chẳng lẽ không có tiền mời người chăm sóc sao?"
Lục Tử Chiêm khá bất đắc dĩ thở dài:"Mời người Trung Quốc, thường dẫn bà đi xem kịch giải sầu. Nhưng sau một lần bị phong thấp thì bà bị giam ở nhà, người chăm sóc vô cùng tỉ tỉ,nhưng bà lại không quen, đổi mấy người rồi vẫn không ổn, lâu dần cũng chán, bà gọi con thứ sang đón.Mình về, đỡ gây phiền phức cho họ."
"Đứa con kia của bà đâu? Sao lại để bà ở đây một mình?"
Lục Tử Chiêm thay người con giải thích."Bà Trần để quên bao bố ở trên xe, tìm mãi không ra nên nhất quyết không chịu về. Anh đi lấy đồ ăn thì thấy, anh ta năn nỉ anh ở đây trông bà, còn anh ta thì đi tìm lại cái bao bố. Anh ở đây trông bà Trần, thuận tiện trò chuyện với bà."
Hồi lâu sau, con trai bà Trần cũng tìm thấy cái bao bố, bên trong chỉ có một cái đồng hồ bỏ túi bình dân, cũ kỹ và vài món đồ khác không mấy giá trị. Bà Trần đem nó giấu vào trong ngực. Hành lý mấy ngày trước đã được gửi về nước, chất đầy ở phòng khách, phòng khách kết đầy một lớp bụi, ở khe hở lồi lõm còn có cả nhện và gián. Hai người Sầm Lục thấy thế, ngay cả cơm cũng không ăn, bắt tay vào dọn dẹp với mẹ con bọn họ.
Đến chạng vạng tối, căn nhà miễn cưỡng có thể ở được, bà Trần dặn dò đứa con là Lâm Thời đi mua gia vị nguyên liệu nấu ăn, còn mình thì tự tay xuống bếp làm cho hai người họ một bát mì, phía trên phủ đầy cải xanh, dưới đáy bát còn có hai cái trứng chần, khói bốc lên nghi ngút, mặn nhạt vừa phải. Lúc Tử Chiêm đói bụng, ăn rất nhanh. Sầm Anh không thô lỗ như vậy, nhai kỹ nuốt chậm, rất nhanh đã ăn no. Còn lại một cái trừng chần ăn không hết, liền giao lại cho Lục Tử Chiêm giải quyết.
Sau lần đó, khí trời dần đến ấm lên, trời quang mây tạnh, sáng sớm Sầm Anh đã bị cha cậu gọi dậy chạy bộ, đánh cầu lông với Lục Tử Chiêm. Buổi trưa sẽ đến nhà bà Trần quỵt cơm, hai người thay phiên nhau vò gạo thái rau, có đôi khi là bà Trần nấu, cũng có khi là con bà. Buổi chiều không có việc gì, hai người liền tắm nắng cũng bà Trần, nhìn bà sắp xếp lại đồ cũ, thao thao bất tuyệt kể về lai lịch của mỗi món đồ chơi nhỏ.
Sầm Anh giở album ảnh đã mấy chục năm ra, vuốt nhẹ mép ảnh. Lục Tử Chiêm nhìn ảnh, khe khẽ bàn luận nói. "Bà Trần và chồng cũng là thanh mai trúc mã, em xem, tiệc đầy tháng cũng làm chung này."
Sầm Anh nheo mắt liếc hắn, nói."Ngày trước thư từ đến chậm, tình yêu cũng đến chậm. Một đời chỉ yêu một người. Hồi ấy yêu đương đều là trúc mã, cũng có thể là bạn học. Đâu giống như bây giờ, một tháng đổi một cái cũng không chê nhiều."
Lục Tử Chiêm cười cười, cãi lại nói. "Một tháng đổi một người còn gọi là yêu đương à? Đơn giản là nói chuyện, còn chưa kịp yêu"
Sầm Anh dùng mũi hừ một tiếng, nói một cách lạnh lùng: "Vậy anh cảm thấy nói chuyện yêu đương thì phải thế nào? Một tháng không ngắn, có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Thậm chí còn có thể giải thích là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Lục Tử Chiêm chỉ hơi trầm ngâm, nhòm ngó Sầm Anh xanh cả mặt, là dấu hiệu phong ba nổi lên, thức thời nói. "Anh không nói, nói ra em lại giận."
Sầm Anh vội vàng nói không, thu lại thần sắc, dịch ghế tựa vào hắn, ngón tay lén lút ôm lấy ngón tay hắn, nhỏ nhẹ kêu. "Anh Tử Chiêm..." Khẩu âm Giang Nam, ngọt tận xương tủy.
Tim Lục Tử Chiêm giống như bị mèo cào, run rẩy nói. "Được rồi, đừng gọi anh như vậy."
Hồi học tiểu học, hai người họ ở cùng lớp cùng tổ, Sầm Anh thấp hơn Lục Tử Chiêm một cái đầu, ngồi ở hàng trước bên tay phải. Vì chuyện thân thể, chuyện phát dục của Sầm Anh cũng không roi ràng, mắt quả hạnh, lông mày thanh, thân nhỏ gầy, tiếng nói thanh thuận, nói cậu là cậu bé thanh tú cũng được mà cô bé xinh đẹp cũng được. Người trong nhà từng cho rằng cậu là con gái. Có một khoảng thời gian đi học, tin tai để khá dài, hai bên tết thành hai bím tóc, kẹp kẹp nơ bướm, giống như búp bê. Đám con trai rất thích cậu, cả ngày như ong hái mật, vây quanh cậu.
Chỉ có Lục Tử Chiêm ngồi phía sau Sầm Anh làm chuyện xấu, suốt ngày nhéo nhéo bím toa của cậu, cướp đi cái nơ con bướm, bắt cậu gọi "Anh Tử Chiêm", không ngọt ngào thì hắn không trả nơ cho cậu. Cho nên Sầm Anh khi còn nhỏ đã ghi hận Lục Tử Chiêm, thói quen cứ hễ hắn trêu chọc là lại đi mách bố mẹ hai bên cũng từ đó mà thành. Lên lớp lớn hơn, khái niệm có người yêu được hình thành, Lục Tử Chiêm nghe bạn học nói, yêu cô gái nào thì mới cả ngày nghịch tóc người ta, nhất thời cảm thấy khủng hoảng, sợ mình nghịch tóc cậu sẽ thích cậu, cho nên mới không cam lòng thu tay lại.
"Anh Tử Chiêm" Cách gọi này rất nhiều năm đã không nghe Sầm Anh gọi rồi.
Bây giờ cậu nhắc lại, gợi lại hồi ức tinh khiết nhưng cũng bết bát nhất., khi ấy lời nói Sầm Anh nói vô cùng chân thành, không phải làm bộ làm tịch. Tâm lý Lục Tử Chiêm không khỏi chột dạ, ánh mắt nhìn xuống ngón tay bị Sầm Anh ôm lấy, trong lòng sản sinh ra thứ tâm tình khó có thể diễn tả.
Lục Tử Chiêm hít một hơi thật sâu, trả lời cậu. "Nếu như em thích một người, em sẽ không tự chủ được mà để ý mọi lời nói hành động của người ta, nhất cử nhất động hay biểu tình trên mặt dù nhỏ đến đâu em cũng sẽ thấy được. Tâm tư người ta ra sai, du͙ƈ vọиɠ thế nào, không cần người ta nói, em cũng có thể biết được. Lúc này là em yêu người ta thật rồi. Chỉ có một chuyện, đó là hoa thì không nhất định phải cho ra quả, thì nói gì tới chuyện yêu và không yêu? Chỉ là cuộc sống quá ta nhạt, tìm bạn để gϊếŧ thời gian thôi."
Sầm Anh nghĩ tới vài đoạn tình cảm của Lục Tử Chiêm, cười nói. "Không trách cậu bị bạn gái trước đây đùa giỡn. Cậu không biết tâm tư người ta còn muốn phát triển quan hệ với người ta."
Lục Tử Chiêm cười mỉa, ngôn từ rộng rãi. "Anh không thích mấy cô ấu, đơn giản chỉ là người ta dung mạo xinh đẹp, là loại con gái được hoan nghênh, mặt mũi sáng sủa mà thôi. Nếu anh thật lòng thích, mới không dễ chia tay như vậy. Anh sẽ không màng xấu hổ mà dây dưa quấn lấy người ta, mở mắt ra là thấy anh, thoi về cũng mơ thấy anh."
Sầm Anh sợ đến nỗi thả lỏng tay đang nắm ngón tay hắn ra, kinh sợ nói. "Cách xa tôi ra một chút." Dừng một chút, cảm giác hành động này khá là tưởng bở, ngay một câu biểu lộ Lục Tử Chiêm cũng chưa nói qua thì làm sao có thể yêu cậu. Lại tiếp tục thăm dò hỏi. "Hai chúng ta tuy rằng quan hệ rất kém, cho dù từng tiếp xúc da thịt, mặc quần áo vào vẫn là anh em tốt. Tâm lý cậu cũng cần người để cậu phát tiết du͙ƈ vọиɠ, phải không?"
Đáy mắt Lục Tử Chiêm bắn ra đốm lửa nhìn cậu hồi lâu, thấy cậu không phải thuận miệng nói, cắn răng gật đầu nói. "Đúng" Nói xong mượn cớ đi xếp lại Album, đứng lên rời khỏi.
Bởi vì một ý nghĩ sai lầm, hai người họ dù không cãi nhau nhưng vẫn phát động chiến tranh lạnh. Sáng sớm đi chơi bóng, tìm bạn bè khác, lúc đi chơi cũng cố ý lệch nhau nửa tiếng đồng hồ tránh cùng đường. Buổi trưa dù đi tới nhà bà Trần tán gẫu ăn cơm thì cũng anh nói tôi ăn, không nói chuyện với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.