Chương trước
Chương sau
Editor: Táo | Beta: Mướp
Nhìn thấy khinh công cao cường như vậy, Giang Thượng Nguyệt giật cả mình, nhưng ngay lập tức nhận ra tên đăng đồ lãng tử xui xẻo mà mình gặp hôm qua – Đoạn Tầm
Tên Vương Gia này, sớm không đến, chậm không đến, hết lần này tới lần khác đến, thật quá xui xẻo mà!
Nàng nghĩ kỹ lại, mặc kệ Đoạn Tầm có nói gì, một chữ cũng không cần để ý là được
“Muội muội đã lâu không gặp!”
Giang Thượng Nguyệt còn chưa nhìn kỹ mặt hắn, đã bị hắn gỡ đi lớp mạng che mặt trên mặt
Mấy tên lưu mang bàng hoàng nhân cơ hội góp vui, đồng thanh kêu to: “Thật đẹp!”
Giang Thượng Nguyệt nóng cả mặt: “Cẩn thận bổn cô nương xé nát miệng các ngươi!”. Trong lòng nàng còn âm thầm thán phục tốc độ tay cực nhanh của hắn, không đi làm dâm tặc thật thì thật đáng tiếc!
Dù sao có cướp cũng cướp không lại. Chỉ mong phụ thân sớm giấu kỹ tiền bạc, cách xa tên quỷ đáng ghét này một chút.
Đoạn Tầm không thể không thừa nhận, bộ y phục màu đỏ này quả thật rất hợp với nàng, ngoại trừ vạt áo hơi rộng. Lúc mở miệng nói chuyện, giống như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, lúc im lặng lại giống như đóa phù dung, chỉ là tóc mai được buộc tùy ý kia, đây có lẽ là vẻ đẹp không thể kiềm chế nổi trong sách cổ.
Mỹ nhân muôn hình muôn vẻ. Không ai sánh được với ai.
Nghe ra giọng nói ôn hòa của đối phương, Giang Thượng Nguyệt không khỏi trợn tròn mắt.
Giang Cửu Lưu biết Bình Nam Vương này vốn không phải là loại người thiện lương gì, còn được nuông chiều từ bé, đánh không nổi, chiều cũng không nổi nên đành cố đuổi đi: “Luận võ chiêu thân hôm nay đã xong, đại nhân đi nhầm chỗ rồi. Xin mời đi về.”
Đoạn Tầm nói: “Ý định hôm nay, là tới đây.”
Xem ra hôm nay, vị Vương gia này thực sự muốn đôi co với hai cha con bọn họ, chỉ đành dựa vào hoàn cảnh mà ứng biến vậy.
“Lão già thối cút ngay! Đi đi, cút ngay!”. Trong đám tùy tùng, có một tên lỗ mãng xông thẳng ra, chặn đường quát lớn. Khó khăn lắm mới vọt được lên lôi đài, nhìn thấy chủ tử, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, hạ thấp giọng: “Vương Gia, Vương Gia, đã tới!”
Hóa ra là tên Hoa Ngũ hôm trước vừa đến mua “tiên dược”, trong tay dâng lên một quả tú cầu đầy màu sắc.
Đây chính xác là quả cẩm tú cầu thứ 20!
Giang Thượng Nguyệt nghe thấy đám người dưới đài cười rộ lên, cùng một vài tiếng xì xào khó nghe, trong lòng bực bội vô cùng.
Xem náo nhiệt không hề sợ lớn chuyện. Đã bắt đầu có người ồn ào, đầu tiên chỉ có hai ba người, sau đó đều đồng loạt bàn tán sôi nổi.
“Đánh! Đánh! Đánh đi! ”
Giang Cửu Lưu toát mồ hôi hột, định mở miệng nói thì Giang Thượng Nguyệt đã tiến lên một bước, nhịn không nổi, tức giận nói: “Theo quy định, trước tiên nộp mười lượng bạc!”
Hoa Ngũ không nói gì, từ trong lưng quần rút ra một túi bạc nặng trịch, không thèm đếm mà ném thẳng vào tay Giang Cửu Lưu.
“Công tử, mời…” Giang Thượng Nguyệt lạnh lùng nói
Đoạn Tầm Cười hì hì nói: “Gọi ta một tiếng ca ca ~ ta nhường muội ba chiêu”.
“Bớt nói nhảm, đánh đi!”
Cô nương vung chiếc roi dài trong tay, đánh lên sàn lôi đài, gió lạnh mang theo bụi bặm, bụi đến người dưới đài nhao nhao che hết miệng mũi lại.
Người tinh mắt đã nhìn ra, đó là một cái roi ngựa! Không khỏi bật cười.
Ống tay áo bạch y công tử khẽ run nhẹ, rẽ sang trái, roi kia đánh vào hư không.
Trong khoảnh khắc, bạch y công tử đã đứng ở phía sau nữ tử áo dài, dùng quạt gấp gõ vào bả vai nàng: “Ca ca ở chỗ này.”
Nữ tử ngoảnh lại, người chưa xoay, nhưng roi đã vụt về phía sau, bạch y công tử lại chuyển hướng đến trước người nàng. Roi dài lại giống như một con rắn dai dẳng theo chân vị bạch y công tử này, mỗi lần không động vào được thân hắn, lại yếu đi một chút
Giang Thượng Nguyệt càng nóng nảy hơn, thầm nghĩ: “Người này trúng hương Phục Long của mình, sao còn chưa phát tác?”
Giang Thượng Nguyệt thực ra chỉ hoa chân múa tay mà thôi, mà hễ gặp được đối thủ hơn tầm một chút là căn bản không thể đánh lại, vừa rồi thắng liên tiếp mười trận, toàn dựa vào thủ đoạn lừa gạt. Trên người nàng đeo một túi hương, bên trong có trộn lẫn hương Phục Long. Hương Phục Long là một loại mê hương, có vị mùi chua nồng. Trộn lẫn với các hương liệu khác mới che giấu đi được cái mùi của nó.
Có vẻ như cái tên Đoạn Tầm đã nhìn thấu ra cái tiểu xảo nhỏ này của Giang Thượng Nguyệt, hắn kề sát lỗ tai nàng, thủ thỉ: “Hí, thật thơm đó, đáng tiếc nó vô dụng với bổn vương. Ngươi đã quên bổn vương ăn độc dược mà lớn lên sao, sớm đã bách độc bất xâm.” (1)
Đáng chết, khoảnh khắc Đoạn Tầm tiến sát vào người nàng, nàng lại đưa tay ra quá chậm, không kịp né tránh. Mà roi dài vừa vung lên, đã bị đối phương chộp lại trong tay.
Đoạn Tầm sớm đã nhìn ra tiểu xảo của Giang Thượng Nguyệt, túi hương trên người nàng có tác dụng mê loạn, khiến cho người đứng gần mất đi lý trí, sức lực tưh dưng yếu đi.
Giang Thượng Nguyệt đi theo Giang Cửu Lưu mánh khóe lừa gạt quen thói, còn không nhận mình đã sai. Người phiêu bạt trên giang hồ, cũng vì miếng ăn. Với lại, dù sao bọn họ vẫn là người có nguyên tắc – không lừa gạt dân chúng nghèo khổ. Bởi vì bọn họ đều đồng tình cho rằng, kẻ có tiền vốn có nhiều tiền, nhiều một chút hay bớt đi một chút, có sao đâu?
“Vương bát đản! Ta không để yên cho ngươi đâu!”
“Gọi ca ca!
Giang Thượng Nguyệt nhón chân định đá hắn một phát, động tác tiêu sái, mà hành động né tránh của đối phương cũng rất tiêu sái, lại còn bắt được mắt cá chân của nàng. Giang Thượng Nguyệt ra sức rút chân ra, chiếc giày thêu hoa không biết từ lúc nào đã rơi ra.
Nhìn thấy cô nương hùng hùng hổ hổ áp bức người khác rồi lại làm trò cười cho thiên hạ, người dưới đài đang xem đều trầm trồ vỗ tay cười nhạo!
Tiểu cô nương lúc này ôm đầu gối ngồi khuỵu xuống nền đất, vùi đầu trước ngực, làm bộ khóc nức nở.
Đoạn Tầm cảm thấy khó xử, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Bổn vương không nỡ nhìn một cô nương ngồi khóc, nói ta một tiếng ‘Ca ca tốt, trả lại giày cho muội đi’, bổn vương ta sẽ không làm khó ngươi.”
Cô nương ta vẫn không hề để ý gì tới hắn, cứ thế vùi mặt trước ngực. Đoạn Tầm định đi tới nói thêm gì đó, trêu chọc cô nương ta một phen. Không ngờ, cô nương ta bỗng nhiên nhấc chân lên, giẫm thật mạnh vào chiếc giày thêu đầy những sợi chỉ vàng của Đoạn Tầm. Thừa dịp Đoạn Tầm còn kinh ngạc, cô nương ta đã nhanh tay đoạt lại chiếc giày thêu hoa của mình, xỏ vào chân. Mũi chân khẽ nhón lên, lui ra xa tận năm thước.
Cô nương ta cầm chiếc roi dài trong tay, đứng yên, vẻ mặt cười khinh miệt nhìn người trước mắt.
“Kẻ lừa đảo. Thật to gan. Dám trêu chọc bổn vương!”.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Trong ánh mắt Đoạn Tầm đầy ý cười, đùa giỡn: “Đã là luận võ chiêu thân, bổn vương thắng rồi, ngươi đương nhiên phải tuân thủ lời hứa.”
Quả thật, Giang Thượng Nguyệt đã thua tâm phục khẩu phục, nhưng ngoài miệng vẫn cố tình không thừa nhận.
“Ngươi không sợ ta đầu độc chết ngươi?”
“Không sợ.”
“Ngươi xem phía sau!”
Đoạn Tầm vừa quay đầu lại, mà trong chớp mắt đã bị điểm huyệt đạo. Thân thể không thể nhúc nhích, miệng cũng không mở được
Cuối cùng cũng vẫn sơ suất
Hắn thầm nghĩ: “Kẻ lừa đảo, lần sau bổn vương quyết không tha cho ngươi!”
Ở trong kinh thành này, chưa ai dám lừa hắn. Nhưng nha đầu kia thực sự quá ma ranh, lại nghĩ ra cách này để kiếm tiền. Giang Thượng Nguyệt hình như cũng nhìn ra hắn đang chửi thầm, hung hãn dùng chân đá hắn một cái, đá xong lại cảm thấy xấu hổ. Chỗ vừa đá hình như là mông…
Hừ! Cóc thèm quan tâm, đá được cứ đá. Hả giận là được.
Cú đá này khiên Giang Cửu Lưu sợ đến co chân lên, tim gan đều muốn nhảy ra ngoài.
“Ai nha! Đại nhân! Thực sự ngại quá, đại nhân ngài rộng lượng, đừng để trong lòng”. Vừa nói, Giang Cửu Lưu vừa móc ra một viên “tiên dược” ra sức bỏ vào trong túi tay áo Đoạn Tầm.
Hiển nhiên, Hoa Ngữ cũng không kịp phản ứng gì, kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, chủ tử nhà mình ở trước mặt bao nhiêu người bị người ta đá vào mông. Còn để cho bọn họ chạy mất?
Chủ tử không nói lời nào, đưa lưng về phía hắn, Hoa Ngũ đành ở bên cạnh lôi đài chờ. Lúc này đã qua giữa trưa, nắng chiếu oi ả, Hoa Ngữ nóng đến mức không dám than trời. Bất lực vì chủ tử không chịu đi, khuyên cũng không dám, chỉ đành chịu đựng. Một số người dưới lôi đài chờ đến mất kiên nhẫn, dần giải tán. Cũng có một vài kẻ nhàn rỗi chờ đợi cùng Hoa Ngữ, chủ yếu là họ muốn nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Bình Nam vương.
Cứ như vậy, dây dưa đến hơn nửa giờ đồng hồ, Hoa Ngữ mới phản ứng lại, trèo lên lôi đài, giải huyệt đạo bị phong ấn cho chủ tử.
Đoạn Tầm tối sầm mặt, xoay người nhìn đám người dưới lôi đài còn chưa chịu giải tán. Lại nhìn Hoa Ngữ một cái, giơ nắm đấm làm bộ muốn đánh Hoa Ngữ.
Hoa Ngữ là một tên đại hán lỗ mãng, không biết xấu hổ, trước tiên đã tự phạt mình, tự dùng tay tát bôm bốp vào mặt mình: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi. Vương gia xin đừng tức giận. Vương gia, chúng ta về nhà thay y phục đi, hôm nay, y phục vương gia lại bị bẩn rồi..”
Sắc mặt Đoạn Tầm càng tối sầm hơn..
Tóm lại, trong phủ hắn đã nuôi ra cái loại người gì đây chứ?!
Ghi chú: (1): ám chỉ sự vô hiệu, vô tác dụng của độc dược khi nhiễm vào cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.