Một tuần nói nhanh cũng rất nhanh, mà nói lâu nó cũng rất lâu. Với Huyền một tuần này thật sự là quá ngắn, đã quá lâu rồi Huyền mới cảm thây trời quang mây tạnh giữa hai người. Từ lúc Huyền xuống đây học, hai người thường xuyên cãi vã hơn là vui đùa cùng nhau như vầy. Huyền quên béng đi, bên kia còn một người đang mong một tuần này qua thật nhanh, hưng biết sao được, người quan trọng với Huyền đang ở đây thì làm gì còn tâm trí nghĩ tới những cái khác nữa.
Cô bé cùng phòng luôn tỏ ra vui vẻ khi đi cùng đám bạn, luôn nói không sao nhưng lại trầm ngâm mỗi khi thấy huyền và Vi lướt ngang qua. Cô bé cũng muốn bình thường mà đối đãi với hai người đó, nhưng với Huyền có thể xem là một người bạn bình thường mà đi cùng được, chứ còn với Vi.. Có cố gắng thế nào cô bé cũng không làm được đâu. Có lẽ cô bé rất ích kỉ, nhưng biết sao được, ai khi yêu rồi mà không ích kỉ, đặc biệt lại còn yêu đơn phương và người kia lại là người quan trọng với người mình yêu nữa. Không biết bao nhiêu lần cô bé tưởng tượng ra khung cảnh ba người gặp nhau, cũng tự chuẩn bị cho mình những cách đối diện tốt nhất với Vi. Đến bây giờ cô bé mới nhận ra, dù có chuẩn bị tốt đến đâu thì để tiếp nhận và đối mặt cũng không hề dễ. Nhìn thấy Vi cô bé có chút khó chịu, cảm thấy Vi thật đáng ghét hơn, cũng dấu chút tâm tự ghen tị, ghen tị vì Vi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-to-lac-huong-roi/2582186/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.