Hắn đứng trên con đường phủ đầy tuyết, tay cầm một đóa tường vy hồng thắm, vươn tay về phía tôi bình thản nói
- Khả Vy, chúng ta bắt đầu lại được không?
Hiện lên trong mắt tôi là nụ cười nhàn nhạt của hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn tùy ý tiêu sái như thể nói một chuyện đương nhiên.
Bắt đầu lại? Bằng cách nào? Coi như chưa từng có 5 năm kia? Sao hắn lại có thể thản nhiên đến như thế? Sao lại có thể bình tĩnh đến như thế?
...
Cảm giác khóc đến cạn khô nước mắt, cổ họng cũng đau rát không gào thét nổi, cả người đều như bị rút toàn bộ khí lực đầu đau đến tê dại, mỗi đêm tôi đều trải qua cho đến khi tôi chấp nhận và tập làm quen dần.
Tôi giữ Thiên Huy ở bên cạnh quá lâu, vì vậy khi hắn không còn ở bên tôi trở nên trống rỗng.
Tôi vẫn luôn hỏi như vậy có phải tôi bị phản bội không, khi mà người mình yêu suốt mười mấy năm bỗng nhiên bỏ rơi mình không một lời giải thích. Dù hắn có lí do chính đáng thì sao? Chẳng lẽ vì vậy mà tôi phải chịu tổn thương?
Tôi hít một ngụm khí lạnh, hơi lạnh xâm nhập vào tim phổi, như vậy sẽ không phân biệt nổi là do tâm đau hay do cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn có thể bình thản nói "chúng ta quay lại" vậy tôi cũng có thể bình thản coi như chưa từng gặp lại hắn cứ như vậy lướt qua nhau.
Thiên Huy bắt lấy tay tôi kéo tôi về phía hắn, ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720788/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.