- Bà cô của tôi ơi sao bây giờ cô mới đến? Boss chờ cô lâu đến nỗi rụng sạch tóc rồi kìa.
- Đừng nói đùa nữa Kevel.
Tôi xua xua tay đuổi chàng trai cao lớn trước mặt. Kevel cười thích thú khi thấy có người gặp nạn khiến mái tóc nâu của anh như rung lên.
- Chỗ các cô chẳng phải có câu "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ"
- Cười thêm tí nữa lấy rổ đựng răng
- Hay nha, Khả Vy mau đọc lại để tôi ghi
... Tôi có nên đấm rụng răng anh ta không nhỉ?
Đồng nghiệp của tôi đều khá vui tính thoải mái, đây cũng là điều may mắn đối với tôi. Kevil là đồng nghiệp thân thiết nhất, anh ấy dẫn dắt tôi từ lúc còn là thực tập sinh. Kevil rất có hứng thú với văn hoá châu Á, lúc đầu tôi rất hào hứng kể về đất nước của mình khi thấy có người thích nó, sau cùng lại bị Kevil dọa cho bỏ chạy vì 1001 câu hỏi vì sao của anh.
***
Kết thúc buổi họp tôi ảo não về bàn làm việc, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Không hiểu vì lí do gì tôi thường xuyên bị Boss đại nhân nhắc nhở. Chẳng lẽ tôi còn chưa chuyên nghiệp?
- Khả Vy, đi ăn trưa cùng chúng tôi không?
- Không có tâm trạng nhai nuốt bất cứ thứ gì.
Tôi cười khách sáo với nữ đồng nghiệp trước mặt, cô ấy gật đầu rồi quay đi.
Kevil chẳng biết đi từ đâu về đặt một hộp cơm lên bàn cho tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720787/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.