Chạy quanh trường vài vòng trong lòng tôi nảy sinh cảm giác thù hận, đùa chứ hóa ra trường mình rộng vậy sao? Xây để cho học sinh chơi đuổi bắt à? Tôi chạy đến mức sắp thổ huyết mà vẫn không thoát khỏi cặp mắt cú vọ của Thiên Huy, hắn bám theo sau vô cùng nhởn nhơ. Là vô-cùng-nhởn-nhơ, rõ ràng hắn biết thể lực tôi không tốt nên cố tình chọc tức tôi đây mà. Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn, chuyện cũng chỉ bé xíu xiu bằng cái đầu ngón tay vậy mà hắn đuổi theo bạn thân từ bé đòi một sống hai chết thế kia có đáng mặt không cơ chứ?
Tôi cắt đuôi Thiên Huy ở góc khuất cầu thang, xông vào lớp 10 nào đó tránh tạm rồi mới lẻn ra bãi cỏ trống sau trường, còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã thấy điện thoại trong túi réo inh, không lẽ Thiên huy gọi cho tôi? Hấp tấp rút điện thoại ra tôi nhìn số trên màn hình, còn may là của Tuyết Hoa.
- Thiên Huy đâu?
- Còn dám nói, tại ai chứ hả? Lỡ rồi, tao cúp một tiết, mày viện cớ gì với giáo viên giúp tao đi.
Tôi bực bội dập máy, thành ra như vậy đều do nó ép chứ ai?
Trường học trở thành một mảng tĩnh lặng, nghe đâu đây tiếng giảng bài, tiếng côn trùng kêu. Tôi nằm xuống bãi cỏ nhìn trời xanh khẽ thở dài, cuối cùng đăng nhập facebook lên confession của trường xem tình hình thực hư thế nào.
...
Đọc qua vài bình luận trên đây quả là một mảng hỗn loạn, bảo sao Thiên Huy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720693/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.