Những chuyện xảy ra ở nhà ta đã bị lan truyền ra ngoài, những tin đồn thất thiệt đó đã biến mất.
Những tin đồn ban đầu về Lâm thế tử và Lan Cảnh Tuyết cũng biến mất.
Kết quả là một lần Lâm thế tử say rượu đã hét lên "Tuyết Nhi", những người bằng hữu của hắn đã hỏi hắn ta ở trước mặt mọi người, thái độ của hắn ta rất mơ hồ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hắn ta còn trói mình vào Lan Cảnh Tuyết.
Ta phải thừa nhận, hắn ta có chút bản lĩnh.
Suy cho cùng,Lan bá bá,Binh Bộ Thượng Thư hay là phụ thân ta Tiêu Tướng quân đều đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều trong việc mưu sự.
Vì việc này mà Lan Cảnh Tuyết đóng kín cửa không ra ngoài.
Lúc đó ta mới rảnh tay, nhờ phụ thân ta đến Liễu gia để từ hôn.
Kiếp trước ta thấy Liễu Ôn Thư và Lan Cảnh Tuyết có con, họ yêu thương nhau cho đến khi bạc đầu, tình yêu của ta dành cho huynh ấy đã phai nhạt từ lâu.
Đời này không thể gả cho huynh ấy lần nữa.
Nhưng ta cũng không ghét Liễu Ôn Thư.
Huynh ấy vốn là người thận trọng, ngoan ngoãn và nghe lời, dù lấy ai thì huynh ấy cũng sẽ luôn tôn trọng, yêu thương thê tử đến cuối cuộc đời.
Sau khi tái sinh,những việc ta làm vô cùng nguy hiểm.
Ở kiếp trước,ta thấy huynh ấy khá tận tâm nuôi dạy đệ đệ ta nên ta không muốn liên lụy đến huynh ấy.
Cũng giống như kiếp trước, Liễu Ôn Thư đến nhà, hỏi ta sau khi nhận được thư từ hôn:
"Tiêu Lãnh Ngọc, vì sao muội lại từ hôn? Chỉ vì ngày đó ta tiến cung giúp huynh trưởng đưa văn thư, không cùng muội cầu phúc sao?"
Chẳng trách huynh ấy hỏi như vậy.
Nhà ta chỉ có đứa con nối dõi, ta là đích trưởng nữ, từ nhỏ được chiều chuộng, mỗi khi có chuyện gì không như ý thì lại giận dỗi.
Trước đây, có thể ta đã từ hôn vì giận dỗi.
Nhưng bây giờ thì không như vậy.
"Liễu Ôn Thư."
Ta chợt gọi tên huynh ấy, nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, hỏi: "huynh có thích ta không?"
Liễu Ôn Thư sửng sốt một lát, ánh mắt trống rỗng.
Rõ ràng là huynh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Ta cười nói: “Trước đây chúng ta đính hôn vì hai nhà Tiêu gia và Liễu gia có quan hệ tốt, độ tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau,từ nhỏ cũng lớn lên cùng nhau, Phụ mẫu biết rất rõ về chúng ta, nhưng chúng ta không còn là trẻ con nữa”.
“ Đối với nam tử hay nữ tử thì việc thành hôn là việc rất quan trọng, nếu chúng ta không thích nhau thì việc cưới nhau sẽ là xiềng xích,mấy chục năm sau, huynh khổ, ta cũng khổ ”.
“Đến khi chúng ta bạc đầu, không phải là sống đau khổ suốt cuộc đời còn lại hay sao?”
Liễu Ôn Thư chỉ biết rằng ta đang tức giận, nhưng huynh ấy không hề biết rằng đó là vì ta thích huynh ấy, ta tức giận vì không nhận được câu trả lời.
Giống như bây giờ, dù ta có từ hôn thì huynh ấy cũng không có chút cảm xúc nào.
Sẽ vẫn suy nghĩ về lý do tại sao ta từ hôn.
Lời của ta quá sâu sắc,Liễu Ôn Thư nghiêm túc cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
"Vậy sau này chúng ta có thể tiếp tục là bạn bè như trước không?"
"Tiêu Lãnh Ngọc, ta không muốn mất một người bạn như muội."
Như mong đợi.
Ta mỉm cười với huynh ấy: “Tất nhiên rồi.”
Trước khi Liễu Ôn Thư rời đi, huynh ấy cố tình kéo ta sang một bên, nhắc nhở ta phải cẩn thận với Lan Cảnh Tuyết, tuyệt đối không được tin bất cứ điều gì mà nàng ta nói.
Ta hỏi tại sao thì huynh ấy đỏ mặt, ấp úng hồi lâu mà không nói được gì.
Nhưng ta đã hiểu ra.
Lan Cảnh Tuyết thích Liễu Ôn Thư, bây giờ nàng ta đang muốn thoát khỏi Lâm thế tử, nàng ta chắc chắn đã hạ thấp địa vị của mình, làm điều gì đó với Liễu Ôn Thư, khiến huynh ấy xấu hổ và không thể nói về điều đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]