Ngày khai giảng năm học mới, Thanh Hòa lại thức dậy muộn. Thanh Trúc trực tiếp cho cậu một thao nước lạnh vào mặt.
“Aa…nước ngập mẹ ơi!”
Cậu mở mắt ra thì nhìn thấy Thanh Trúc nhìn mình, trên tay cô ta còn cầm cái thao. Vẻ mặt hiển nhiên của cô ta và cơ thể ướt như chuột lột của mình, cậu đã đoán ra được chuyện gì. Thanh hòa tức giận quát:
“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Ướt người tớ hết rồi có biết không?”
“Thay vì cậu đứng ở đây lớn tiếng với tớ, sao không tự mình mà xem đồng hồ mấy giờ rồi đi.”
Ánh mắt của Thanh Trúc không ngừng ám chỉ đến chiếc đồng hồ trên kệ.
“Mấy giờ?”
“Aaaaaa…”
Thanh Hòa lại hét lên một lần nữa khiến mấy chú chim đang sưởi ấm cũng bị tiếng hét của cậu mà bay tán loạn.
“Chết rồi! Cứ cái đà này là trễ học mất.”
Cậu vội vàng chạy thay đồ, không kịp ăn sáng mà chạy ra khỏi nhà. Lúc đi, cậu chợt nhớ đến Y Bình. Mọi khi, cô sẽ đứng ở bên ngoài gọi cậu đi học. Sau hôm nay, cô không gọi cậu. Chẳng lẽ, cô cũng ngủ quên. Thanh Hòa không vội chạy đến trường mà chạy qua trước cửa nhà Y Bình, lớn giọng gọi:
“Y Bình!”
Lúc này, mẹ của Y Bình từ trong nhà bước ra. Thanh Thúy nói:
“Con bé đã đi từ sớm rồi, con không cần phải gọi.”
“Dạ, Y Bình đi sao không gọi con đi cùng?”
Cậu hớt hãi mà bỏ chạy để Thanh Thúy đứng trong nhà không kịp nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079250/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.