Dương trốn thoát được khỏi khu cách ly một cách "không ai biết ". Anh thuê một phòng trong khách sạn ngủ tạm tới sáng. Bởi vì đêm đã khuya, không cửa hàng hay siêu thị nào mở cửa.
Nói ngủ đến sáng thôi, mà Dương lỡ ngủ luôn tới trưa. Anh đi không đem điện thoại theo bên mình nên không hay biết rằng mọi người đang lo lắng tìm anh.
Cửa hàng,
- Chết tiệt, là loại nào.
Lâm Dương đeo khẩu trang bối rối. Anh đâu có biết Thanh Thanh thường hay dùng loại nào đâu. Hay là hốt đại vài cái để về cho cô lựa. Không suy nghĩ gì nhiều nữa, Dương cắn răng lấy đúng năm gói băng vệ sinh khác nhau.
"Theo như thông tin được biết, có một thanh niên cao hơn 1m8, đi giày thể thao trắng, quần thun dài đen, áo sơmi đen có đội nón mang khẩu trang. Vào đêm ngày hôm qua đã bỏ trốn khỏi khu cách ly..."
- Tên nào điên điên khùng khùng thế.
Khương Chấn Khải đang đẩy xe lựa đồ ăn thì dừng lại ngay chỗ Dương nói. Nhận ra giọng người quen, Dương liền tháo khẩu trang xuống. Khương Chấn Khải vô tình chạm phải mặt Dương.
Khương Chấn Khải lướt mắt nhẹ từ trên xuống dưới quần áo mà Dương đang mặc. Anh nhớ lại những lời vừa rồi. Một lát sau, chưa kịp nói gì thì đã bị Dương nắm cổ áo lôi vô nhà vệ sinh nam.
- Thằng thằng Dương. Mày trốn cách ly hả.
Khương Chấn Khải hoảng sợ tránh xa Dương 2m. Trời đất quỷ mẹ ơi, thằng này nó dám trốn cách ly. Lỡ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-chong-toi/2936101/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.