Trốn cái gì đâu mà trốn không biết, con đi mua băng vệ sinh cho Thanh Thanh.
Dương bò dậy bực mình nói. Chưa kịp làm cái gì nữa mà bị ăn một đạp thẳng. Cũng mạnh lắm chứ không đùa. Thanh Thanh nhìn thấy anh từ trên kia, cô không dám xuống.
Băng vệ sinh ?
Bà Lâm không nghe lầm đâu. Dương không nói gì xách đồ đi vào lại trong khu cách ly. Anh vừa đi vừa nói.
- Chìa khoá xe còn ở trong đó, mẹ biết lái xe thì trốn cách ly. Con là công dân tốt của đất nước.
Bà Lâm :...
Chắc tốt.
Lâm Dương đi tìm mãi mới thấy Thanh Thanh đang ngồi ghế đá gần gốc cây to. Anh vẻ mặt vô cùng mừng rỡ chạy đến. Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn thấy anh thì liền đứng dậy bỏ đi.
- Thanh Thanh.
Dương chạy nhanh kéo tay cô. Tại sao cô thấy anh thì lại bỏ đi như thế. Cô không vui chỗ nào sao. Hay là anh đã làm sai chuyện gì. Thanh Thanh lạnh nhạt gỡ tay Dương ra.
- Sau này đừng tiếp xúc gần với tao nữa.
"Con thích ai cũng được, yêu ai cưới ai cũng được, nhưng trừ Lâm Dương. Cậu ta không phải người tốt."
Thanh Thanh biết rõ chứ, nó năm nay cũng đã 23 tuổi, thi đậu đại học với số điểm rất cao nhưng không học. Suốt ngày chỉ biết đua xe, quẩy bar, thậm chí là hút thuốc.
"Con trai không có nghề nghiệp, lấy nó rồi. Con thử nghĩ mà xem, cuộc sống hôn nhân của con sẽ không bao giờ được bền lâu. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-chong-toi/2936100/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.