Tao cũng ngứa tay ngứa chân bao năm nay rồi đấy Dương. Mày về thì tao không nói, còn lôi theo cái con hồ ly chín đuôi kia.
Nhìn Lạc Tuyết Nhi là biết loại con gái có thói trăng hoa. Đem vào nhà thật dơ bẩn mà, bà Lâm thật sự chịu không được nữa rồi. Không đợi thằng Dương phải tự tay hành động đâu. Lâu ngày không vận động tay chân, hôm nay lại có dịp giải toả.
Lâm Dương xoa xoa cái đầu. Anh còn nhớ cái sự kiện xảy ra vào cái năm cách ly cả bầy. Mẹ của Thanh Thanh đã đánh anh một trận tơi tả luôn chứ đùa. Nghĩ đến thôi da gà của anh nổi hết lên đây.
Nhắc mới nhớ à nha, mẹ cô ấy hình như dạo gần đây anh không thấy xuất hiện. Không biết đi du lịch hay là đi đâu nữa. Gặp lại chắc anh không dám cúi người chào đâu.
Lạc Tuyết Nhi xem nhà Lâm Dương y chang nhà cô ta mà thoải mái ăn diện khoe đường cong. Trời đẹp như vậy không đi bơi quả là tiếc thật. Cô ta nằm thẳng chân trên ghế dài, tay lắc lắc ly nước ép cam thưởng thức.
Lâm Dương đến giờ vẫn chưa về, không biết anh ấy đã đi đâu. Hừ, anh có vợ thì đã sao. Cô lại không ở chung với anh, Lạc Tuyết Nhi vô cùng đắc ý. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tiếp xúc với ả nhiều vào, chắc chắn sẽ có ngày Lâm Dương phải lòng với cô ta thôi.
Bà Lâm tay cầm cây kéo đi tới. Lạc Tuyết Nhi tháo kính đen xuống nhìn bà, cô ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-chong-toi/2936084/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.