Chương trước
Chương sau
Ngày đầu tiên cứ thế mà trôi qua. Thời gian vốn chỉ có mười tiếng, mà Lan Y Ninh thấy bản thân đã trải qua tận mười năm trời.

Điền Vu Lang không biết ngại, bắt cô đi giặt đống đồ dơ của cậu ta, còn phải hầu hạ, bưng bê rót nước,... May mà chưa đến mức phải xoa tay bóp vai cho cậu ta.

Đồ đạc của Điền Vu Lang sớm đã được Lan Hải Nhiên đem đến. Nhưng người thu dọn đồ đạc giúp cậu lại chính là Lan Y Ninh.

Cô khóc đến nỗi không thành tiếng được nữa rồi.

Mà nghĩ càng tức hơn nữa, thằng em trai Lan Hải Nhiên, thế mà dám đòi ăn gan trời, lén lút cô đang ở ngoài phòng khách, tận tụy làm tay sai cho Điền Vu Lang.

Thằng nhóc chán sống này lại lén vào phòng của Lan Y Ninh, móc ống heo của cô, lấy đi tận 5 ngàn vạn tiền tiết kiệm mồ hôi xương máu của cô.

Cơ duyên khiến cô phát hiện cũng quá là trùng hợp.

Đến tối tầm 7h, sau khi ăn cơm tối, Lan Y Ninh vào phòng, đi đến bàn học của mình, chuẩn bị mở laptop ra để liên lạc với chị biên tập.

Khoảng thời gian học đại học, Lan Y Ninh chưa từng ra ngoài làm việc bán thời gian, vì tính tình quái gở, không thích đụng chạm nhiều người.

Nhờ tài năng viết lách, Lan Y Ninh lúc đang lướt web trên mạng, vô tính bầm vào web Hinh Văn, ở đây chuyên đăng tải các tiểu thuyết độc quyền tác giả.

Lan Y Ninh hứng thú, lướt thêm nữa, liền thấy có hoạt động web đang nhận thêm bản thảo, cô cười hứng thú, dứt khoát viết tác phẩm đầu tay cho mình.

Chưa từng nghĩ đến, tác phẩm đầu tay của cô đã được web lựa chọn, trực tiếp ký hợp đồng, bắt đầu thu lợi nhuận từ tác phẩm.

Cứ thế cho đến bây giờ cũng đã qua 4 năm. Tiền kiếm về túi cũng không ít, có thể để cô mua được căn hộ nhỏ, còn dư dả đóng học phí 4 năm đại học, xem ra kiếm lời không ít.

Lan Y Ninh cầm laptop lên, vô tình đẩy ngã cái hộp thiết nhỏ trên bàn, đây là hộp đựng tiền tiết kiệm của cô.

Cô nhanh chóng cúi người cầm lên, nhưng vừa cầm trên tay, phát giác được trọng lượng nhẹ hẳn hơn thường ngày, trong đầu bắt đầu nghi ngờ, vội vàng mở ra xem thử.

Và thế là, cô phát hiện được thằng nhóc Lan Hải Nhiên kia đã ôm tiền bỏ trốn rồi.

Gọi điện không ai trả lời, đang bực bội, thì tên nhóc đó nhắn tin lại cho cô, và chỉ vỏn vẹn nhắn một câu:

"Cho em chút vốn để nuôi bạn gái, về sau hậu tạ chị."

Bùng bùng.

Lửa giận trong người tuôn trào, sắc mặt Lan Y Ninh đỏ ngầu vì tức giận, người ngoài nhìn vào, có khi còn thấy làn khói trắng toả ra từ đỉnh đầu của cô.

Lan Y Ninh chạy đến phòng ngủ tạm thời của Điền Vu Lang, gõ lên cửa vài cái, khi có tiếng mời vào, cô mới hùng hổ mở cửa tiến vào.

Vừa vào phòng liền phát hiện, Điền Vu Lang cởi trần, ngồi độc trên chiếc giường nhỏ.



Điền Vu Lang mặc kệ cái bộ mặt khó coi của Lan Y Ninh, dù sao trong mắt cậu, cô vẫn là luôn có biểu cảm tệ hại như vậy.

Cậu điềm đạm lên tiếng:

- Rất đúng lúc, mau đưa tôi đi tắm.

- Tắm cái gì mà tắm, cậu mau nói cho tôi biết, có phải thằng nhóc Hải Nhiên đã kia có bạn gái rồi không?

Điền Vu Lang bình tĩnh gật đầu, nói:

- Đúng, làm sao, trai gái tuổi 20 lúc này, chuyện yêu đương vẫn là điều nên xảy ra. Rất hợp tình.

- Hợp cái gì mà hợp, làm gì có thằng con trai nào mà dám trộm tiền của chị gái, rồi bỏ trốn theo bạn gái cơ chứ?

Lan Y Ninh lớn tiếng quở trách, hai má đỏ lên hây hây, tức đến độ lồng ngực thở phập phồng.

Dù gọi là lớn tiếng quát tháo, nhưng mà vốn Lan Y Ninh thích sống nội tâm, nên giọng nói có phần ảnh hưởng, rất nhỏ nhẹ dễ nghe.

Còn cái tiếng ồn lúc sáng cô gây ra, đa phần là do buổi sáng đang ngủ, nên thính giác của Điền Vu Lang có phần nhạy cảm mà thôi, chứ thật ra Lan Y Ninh rất "từ tốn"...

Điền Vu Lang để im cho Lan Y Ninh chửi trách xong, cậu lướt mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Lan Y Ninh, hồi sau mới lên tiếng:

- Cô... Còn độc thân?

Tự dưng bị hỏi bất ngờ, Lan Y Ninh quên mất mình đang chửi em trai, nét mặt thoáng ngượng ngùng, trả lời Điền Vu Lang:

- Đúng vậy, thì sao?

Phì, tiếng cười trầm thấp của Điền Vu Lang truyền đến tai Lan Y Ninh, cô ngơ ngác nhìn cậu.

Như hiểu rõ thắc mắc của cô, cậu liền cười khẩy và nói:

- Chẳng trách chưa có bạn trai, đến cả việc trai gái yêu đương còn chẳng rõ nữa mà.

- Cái gì?

Lan Y Ninh mặt ngơ không dám tin, được vài phút sau mới có thể tiêu hoá mấy lời mỉa mai đó, cô mím môi, xoay người rời đi.

Lúc ra ngoài còn đóng cửa cái Rầm, xem như là dằn mặt Điền Vu Lang.

Mặt khác, Điền Vu Lang khác nào lấy đá đập chân, chọc cho Lan Y Ninh tức giận bỏ đi, vậy thì... Bây giờ cậu biết làm sao mà đi tắm đây?



Thở dài vài tiếng, vẫn là tự thân nhảy chân lò cò đến phóng tắm. Miệng không ngừng chửi thầm cái bà chằn đáng sợ kia của Lan Hải Nhiên.

Khó trách, ngày nào đi học Lan Hải Nhiên cũng than phiền về người chị hung dữ của mình.

Tuy là vẻ ngoài của Lan Y Ninh rất hiền thục, giọng nói cũng rất nhỏ, nhưng mấy câu chửi thật không kém mấy thím dì bán cá ngoài chợ.

Quả là sự đối lập không ngờ tới.

Lan Y Ninh bực dọc trở về phòng, cô rất muốn gọi điện cho mẹ để tố cáo việc làm của Lan Hải Nhiên.

Chỉ là khi vừa chuẩn bị bấm nút gọi, tính chết nhát của cô dành chiến thắng, lôi kéo sự hùng hổ trước đó trở về.

Cô sợ, lỡ như làm liên lụy đến cô thì phải thế nào!

Nên là... Lan Y Ninh thầm ghi hận thằng em trai kia, về sau nó mà có về nhà, cô sẽ đánh chết không toàn thây.

Hiện tại Lan Y Ninh chỉ có thể than phiền với cô bạn thân Cao Dương Ân của mình.

Cả hai người xem như đã làm bạn được 7 năm, từ khi học cao trung cho đến đại học.

Mở vào khung Wechat, Lan Y Ninh bấm gửi tin nhắn cho người tên "Ân Ân soái tỷ".

Vài phút sau, bên đối phương mới xem và trả lời lại.

"Sao thế bảo bối? Có chuyện gì mà khiến cưng buồn phiền."

Lan Y Ninh sụt xịt mũi, vờ đáng thương, bấm nút gọi điện cho Cao Dương Ân, và bắt đầu kể lể hết mọi chuyện ngày hôm nay.

Nào ngờ cô bạn Cao Dương Ân không những không an ủi cô, mà còn phá lên tiếng cười xuyên xỏ từ đầu dây bên kia.

- Ha ha ha, cậu quá xui xẻo rồi đấy, lẽ nào là phận đào hoa chăng?

- Đào hoa? Cậu điên rồi à Ân Ân, mình hại cậu ta gãy chân rồi xém mất giống, cậu còn xem đó là số đào hoa nữa à?

Lan Y Ninh chu môi nhỏ, hờn giận với Cao Dương Ân, sau đó bên phía Cao Dương Ân còn nói thêm:

- Đây rõ là duyên phận rồi còn gì, em trai cậu cố tình lấy tiền bỏ trốn, giúp cậu được ở cùng nhà với cái tên nhóc kia, đây gọi là lợi ích có được mà em trai cậu geo gắt đó.

- Thôi đi, đừng có nói nhảm, mình cúp máy đây.

Ngay cả bạn thân mà còn cười nhạo cô, Lan Y Ninh tức giận, vội cúp máy, sau đó không thèm nhắc đến nữa, bắt đầu mở laptop làm việc của mình.

#Xíu_Xíu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.