Chương trước
Chương sau
Sau khi âm mưu của Lan Y Ninh bị vạch trần, Điền Vu Lang thể hiện thái độ cực kỳ lạnh nhạt đối với cô.

Thu dọn xong hết hành lý, với sự giúp đỡ của Cao Dương Ân, cậu nhanh chóng đem vali đặt lên xe của chị họ và đi qua nhà chị họ sống tạm một thời gian.

Lan Y Ninh càng áy náy hơn nữa, nhất là khi biết được Điền Vu Lang là em họ của Cao Dương Ân.

Quan hệ giữa cô và cô ấy đằng này cũng khá tốt. May mà Cao Dương Ân chưa biết được những kế hoạch ấu trĩ của cô đối với Điền Vu Lang, không thì cô biết phải đối mặt như thế nào với Cao Dương Ân đây.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, cộng thêm thời tiết nắng nóng khó chịu, đầu óc của Lan Y Ninh cứ ong ong, hoa mắt rồi lại ù tai, cứ như bệnh người già vậy.

Ngồi lại trên ghế sô pha ngoài phòng khách,

Lan Y Ninh bắt đầu ngẫm nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Nửa ngày sau cô mới nhận ra rằng, bản thân mình đã đi sai bước ngay từ lần đầu, dại dột đến mức dễ bị người ta đánh.

Và quả thực, trong lòng cô đã tồn tại Điền Vu Lang. Cậu là mỹ nam trong nóng ngoài lạnh, tuy nhiều lần dáng vẻ có phần hời hợt, nhưng những lúc cần sự dịu dàng, thì cậu vẫn có.

Lần đầu gặp gỡ và tiếp xúc với người đẹp trai như bước ra từ truyện tranh, Lan Y Ninh có hơi bồi hồi khó tả.

Một phần là vì tư tưởng không muốn kết thân với người khác, và cô cũng chưa từng nghĩ đến việc phải tìm bạn trai, cho nên khi sống chung với Điền Vu Lang, nhiều lúc cô cũng cảm nhận trái tim của mình đang đập lộn xộn liên hồi.

Nhưng chung quy vẫn là chưa từng nghĩ chính mình sẽ có cảm tình thầm mến cậu ấy.

Mặt khác, một phần là vì cô đã lập kế hoạch cưa cậu ngay từ đầu, cho nên những cảm xúc trước đó, cô đều cho rằng là do bị ảnh hưởng bởi thói quen dụ dỗ cậu, nói đúng hơn là thói quen vờ như đang thích cậu.

Cho đến lúc Điền Vu Lang bày ra vẻ mặt thất vọng đối với cô, còn đem hành lý rời đi. Ngay tại thời điểm đó, cô nhận ra mình đã yêu cậu. Không nỡ để cậu phải thất vọng rời xa mình, Lan Y Ninh dùng hết 95% công suất can đảm mà mình có được trong 24 năm cuộc đời, cô ôm chặt lấy cậu và nói ra lời thật lòng của mình.

Chỉ là.... Quá tam ba bận, Điền Vu Lang đã hơn ba lần bị Lan Y Ninh lừa gạt, cô đúng là quá tàn nhẫn đối với cậu. Cậu không còn tin tưởng những lời nói của cô thì cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Sau đó Lan Y Ninh biết được, Điền Vu Lang đã tức giận đến mức kiên định gọi điện thoại cho Cao Dương Ân đến đón ngay lập tức, và cậu rời đi nhanh chóng.

Giữa trưa, cái nóng hừng hực hắc vào da thịt trắng mềm lại non nớt của Lan Y Ninh. Cô ngồi thất thần không chút biến động trên ghế sô pha.

Lan Y Ninh ngồi bó gối ôm chân, hai tay siết chặt hai bên đầu gối, ánh mắt chăm chăm nhìn đến điện thoại trên bàn, cô là đang đợi chờ cuộc gọi của Điền Vu Lang.

Thật nực cười làm sao, cô làm gì có tư cách để nhận chờ cuộc gọi từ cậu, nếu có, thì cậu sẽ chẳng phải dứt khoát rời đi rồi.

Lan Y Ninh tự cười chế giễu chính bản thân mình.

Nước mắt không tự chủ chảy trên gò má trắng hồng của mình.

Cô dùng mu bàn tay lau đi, cứ thế mà ngồi cho đến lúc ngủ quên không còn biết gì.



Đầu gục xuống ghế, mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi, trên da mặt còn khô đọng nước mắt.

.......

Điền Vu Lang dọn đến nhà Cao Dương Ân. Chị họ sống cùng với bạn trai, lúc cậu đi vào nhà, nhìn thấy sắc mặt của bạn trai Cao Dương Ân hơi khó coi, vẻ mặt hầm hầm, ánh mắt láo liên nhìn cậu.

Cậu rất khó chịu với cái nhìn này của anh ta, thật chẳng muốn ở lại nhà chị họ chính là như vậy.

Đây cũng không phải lần đầu Điền Vu Lang gặp mặt Lý Nhị Hào, nhiều lúc cậu đi học về, rảnh rỗi có ghé qua nhà chị họ ngồi uống nước.

Lần đầu tiên gặp mặt, Điền Vu Lang ngồi ở bàn trà ngoài phòng khách, cậu đang nói chuyện vui vẻ với chị họ, thì Lý Nhị Hào vừa lúc đi làm về, cậu là hậu bối, tất nhiên phải lễ phép đứng lên chào hỏi.

Lý Nhị Hào thay dép trong nhà, dáng người tiêu soái, nhưng không có khí chất, mắt xếch, mũi cao.

Nhìn thấy có người đàn ông lạ ngồi ở phòng khách, còn là người hảo soái. Có điều nhìn gương mặt rất quen, như là đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Cao Dương Ân thấy bạn trai đã về, cô vội chạy đến rồi khoác tay Lý Nhị Hào, miệng cười vui vẻ nói:

- Anh Hào, đây là em học của em, bữa nay thằng bé đi học về, sẵn tiện ghé qua chơi đấy ạ.

- Chào cậu.

Lý Nhị Hào là chủ nhà, nên cũng bày ra bộ dáng rất nhiệt tình chào khách.

Có điều, trong đầu như nhớ lại một chuyện. Hình như lần trước gặp đối tác làm ăn, Lý Nhị Hào từng chạm mặt một đám thanh niên trẻ tuổi, học theo thói hư tật xấu của xã hội, lấy tiền cha mẹ và ăn chơi tại quán bar xa xỉ.

Mà trong đám thanh niên nổi loạn đó, duy có một người nổi bật nhất, khác nào hạc giữa bầy gà.

Cậu thanh niên có ngũ quan sắc xảo lại tinh tế, hệt như được phác hoạ từ tranh vẽ, da ngăm rắn chắc, dáng người cao ráo đầy sức hút.

Đẹp thì đẹp thật, chỉ là vẫn là những đứa trẻ suốt ngày cà lơ phất phơ chơi bời phóng túng.

Trong khi đó, Lý Nhị Hào từ nhỏ đã phải sống cơ cực, ngày ngày cậu đều vừa học vừa dành chút thời gian ra ngoài đi làm thêm.

Đến lớn thì gặp được Cao Dương Ân, cô gái này tính tình rất tốt, phù hợp để làm người chăm lo cho gia đình.

Anh quen Cao Dương Ân khi cô mới học đại học năm hai, còn anh thì đã tốt nghiệp ra trường và đi làm 2 năm.

Căn nhà hiện tại, cũng là nhà trả góp mà anh và Cao Dương Ân cũng nhau chi trả.

Nhớ lại điều này, Lý Nhị Hào nhìn Điền Vu Lang đang ngồi trước mặt, ánh mắt của anh ta bắt đầu thay đổi, chút ghen ghét ẩn sâu trong đôi mắt đen khó lường.

Dù là chị em họ với nhau, nhưng anh cũng thấy thật may vì Cao Dương Ân không phải là kiểu người sống buông thả, nếu không, anh hẳn sẽ phải suy nghĩ lại về việc qua lại với Cao Dương Ân.

Mà Điền Vu Lang cũng thấu được ánh nhìn chán ghét của Lý Nhị Hào, trong đầu bắt đầu thầm nghĩ ngợi, hẳn là vì anh trai này ghanh tỵ với nhan sắc của mình, cho nên mới có thái độ xa cách như vậy.



Lời lý giải đã có, Điền Vu Lang vuốt cằm, tự mình cảm thấy tự hào về nhan sắc quốc phẩm này của chính mình.

........

Cao Dương Ân kể cho Lý Nhị Hào nghe về tình hình hiện tại của Điền Vu Lang, vẻ mặt Lý Nhị Hào có phần hơi khó chịu, chỉ là anh ta không dám thể hiện ra quá nhiều trước mặt Cào Dương Ân.

Cuối cùng anh gật đầu nói:

- Được rồi, vậy thì sắp xếp cho em ấy ngủ ở phòng khách đi. Thôi, anh đi thay đồ trước.

- Vâng, anh mau đi đi. Moah.

Cao Dương Ân nhón chân hôn lên má phải Lý Nhị Hào, anh ta rất nhiệt tình đáp lại nụ hôn nhẹ của cô.

Điền Vu Lang tuy không hoà thuận với Lý Nhị Hào cho lắm, nhưng chuyện này chị họ vốn không hề biết, mà cậu cũng chẳng muốn nói cho chị ấy nghe.

Lỡ như hai người đó có xích mích gì, thì khổ cho cậu rồi.

Cao Dương Ân hỗ trợ Điền Vu Lang đem ha hành lý vào trong phòng, cậu nói vài lời cảm ơn với chị họ, sau đó ngồi yên vị trên chiếc giường đơn nhỏ.

Tay cầm điện thoại, cậu cứ bồn chồn mở khoá màn hình, rồi lại tắt đi.

Thật ra.... Cậu đang đợi cuộc gọi của Lan Y Ninh.

Lúc nãy cậu đúng là quá tức giận với cô, có điều khi thấy cô níu kéo mình lại, cậu cũng khoái lắm.

Đúng là tự mình vả mặt mình là cái tát đau đớn nhất!

Nếu như lúc đó Lan Y Ninh kiên trì thêm chút nữa, chịu giữ cậu lại, thì bây giờ cậu vẫn còn đang ở nhà của cô, có khi là đang ôm ấp cơ thể mềm mại của cô nữa kìa.

Chỉ là chị họ của cậu đến thật quá đúng lúc!

Điền Vu Lang ngồi chờ đợi tin nhắn từ Lan Y Ninh, nhưng mãi vẫn chưa thấy cái cô gái này trả lời.

Cậu hơi tức giận, miệng thầm trách cô là tiểu quỷ xấu xa, một chút quyết đoán cũng không có.

Thấy vậy, Điền Vu Lang dứt khoát kéo cô vào danh sách đen.

Ném nhẹ điện thoại xuống giường, Điền Vu Lang hậm hực nói:

- Để xem chị liên lạc với tôi bằng cách nào. Hứ.

^^^#Xíu_Xíu^^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.