Hơn một tuần trôi qua, Lan Y Ninh quả thật vẫn chưa chịu gọi điện cho Điền Vu Lang một cuộc nào, cậu bị cô làm cho bức đến phát điên luôn rồi.
Điền Vu Lang đi lui tới lui đi vài vòng trong nhà, nhắc đến cái chân gãy trước đó của cậu. Nói trắng ra thì ở đây chẳng hề có vụ gãy chân gì cả.
Lúc vào bệnh viện, thật ra chân của Điền Vu Lang bị đứt dây chằng, chỉ cần nối dây lại và nghỉ ngơi khoảng 1 đến 2 tuần là được.
Nhưng bản tính Điền Vu Lang rất là thích hành hạ người khác, nhất là kẻ đã hại mình nhận cơn đau.
Vì vậy cậu nói vài lời với bác sĩ, sau đó để ông ấy băng bó cả chân của cậu, và làm thành bệnh án gãy chân.
Cơ địa của Điền Vu Lang rất tốt, sức khoẻ cũng tốt nốt, cho nên chỉ mới hơn một tuần mà chân của cậu đã lành đi không ít.
Tuy chưa thể vận động mạnh, nhưng việc đi lại bình thường thì rất ổn.
Điền Vu Lang đi tới lui trong nhà, tay nắm chặt điện thoại, lâu lâu nhìn vào khung chat của Lan Y Ninh.
Trước đó cậu sớm đã kéo cô ra khỏi danh sách đen rồi, tuy muốn lạnh lùng với cô hơn nữa, nhưng mà tay vẫn cứ kéo cô ra.
Tặc lưỡi vài tiếng, vừa lúc Cao Dương Ân đi công chuyện bên ngoài về, Điền Vu Lang khẩn trương kéo chị họ ngồi xuống ghế sô pha.
Cậu vô cùng gấp gáp hỏi:
- Chị họ, dạo này chị có liên lạc với Lan Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733810/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.