E hèm, tại sao cậu lại giữ mấy quyển sách này của tôi?
Thiếu nữ trẻ tuổi đỏ mặt xấu hổ, tay che mặt lên tiếng.
Ngồi đối diện thiếu nữ là thiếu niên đầy vẻ chín chắn.
Bị người nhỏ tuổi bắt tại trận và hỏi tội, Lan Y Ninh yếu thế, đôi mắt rưng rưng xấu hổ, cúi thấp đầu không dám nhìn Điền Vu Lang trước mặt.
Tình cảnh lúc này, khác gì phụ huynh đang tra tội con cái vì cái tội dám xem sách người lớn!
Cơ mà... cô rõ lớn hơn Điền Vu Lang, lý gì cô luôn cảm thấy có phần yếu thế và thấp cổ bé họng khi đứng trước mặt cậu như vậy?
Thiên đạo ở đâu? Nhân lý ở đâu?
Sao Lão Thiên Gia lại bất công đến vậy, đáng nhẽ phải chuyển cho cô khí sắc chị đại mới hợp lý cơ chứ!
Quay về thời gian khoảng chừng năm phút trước, Lan Yên Ninh tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ.
Nhìn đến đồng hồ báo thức trên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ, lại giật mình khi thấy thời gian đã trễ, bây giờ đã là 9 giờ tối.
Cô vẫn nhớ rõ, trước lúc mình ngủ, chính mình còn đang sấy khô tóc. Thời gian lúc đó cũng chỉ tầm chiều 5 giờ hơn.
Gõ vào đầu mình vài cái, thật ngốc, đang sấy tóc mà vẫn có thể ngủ được, thật không còn gì để nói đến.
Lan Y Ninh trở mình ngồi dậy, mấy ngày vừa qua cô thường thức khuya để viết bản thảo.
Lần nào cũng mang theo trang thái mỏi mệt đi làm việc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733800/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.