Sáng ngày hôm sau, Lan Y Ninh nhức mỏi khắp người, ánh mặt trời chiếu thẳng vào sâu đôi mắt mờ mờ của cô.
Cô theo băn năng mà nhíu mày, thử cử động cơ thể một chút, nào ngờ dưới bụng ầm ĩ lên cơn đau nhức.
Đặc biệt là ở eo cô, nó như muốn đứt lìa ra khỏi người cô vậy.
Trong tiểu thuyết nói quả không sai, đêm đầu tiên quá mức đau đớn rồi, đã thế sức lực của Điền Vu Lang không phải dạng vừa.
Cả đêm bị cậu lăn lộn qua lại, cô mệt đến mức chân tay nhấc lên còn chẳng nỗi.
Lan Y Ninh rít lên vài tiếng kêu đau.
Đúng lúc này, phía ngoài cửa âm vang tiếng dép bước đi lẹp xẹp. Giây sau cửa phòng mở ra, Điền Vu Lang nhanh chân tiến vào bên trong.
Tầm nhìn của Lan Y Ninh vẫn còn hơi mơ màng, vẫn chưa nhìn thấy rõ Điền Vu Lang, đến khi cậu đi tới mép giường, tay vuốt một bên má của Lan Y Ninh.
Rồi cậu cúi đầu hôn lên trán của cô, thì thầm bên tai mà nói:
- Dậy rồi à, người có đau lắm không?
Nhờ cậu nhắc nhở, Lan Y Ninh bừng tỉnh, hai bên má toả ra hơi nóng rực lửa, xém chút là bóc khói.
Cô đỏ mặt, bụm môi, mắt chớp chớp nhìn cậu, dù đã thành công tiến tới bậc thềm từ thiếu nữ thành người phụ nữ. Nhưng Lan Y Ninh vẫn giữ cho mình chút ngây thơ thuần khiết.
Mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của cậu.
Lan Y Ninh lắc đầu liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733793/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.