5.
Lê Du thoáng sửng sốt, sau đó giọng nói mang theo vẻ bực dọc: “Lý Nhiễm, em đừng quậy nữa được không? Chỉ có chút chuyện đó mà em làm đến mức này sao?”
Tôi không trả lời mà thẳng tay cúp điện thoại, còn chặn cả số của anh ta.
Tôi thầm nghĩ, nếu như tối qua tôi không viêm dạ dày mà bị tai nạn xe ở một nơi vắng vẻ nào đó, liệu anh ta có chạy về không nhỉ? Hay là cũng chẳng thèm đoái hoài tới tôi như lúc này đây?
Trong mắt anh ta, mạng của tôi có quan trọng bằng niềm vui của Khương Duyệt Đình không?
Anh ta sẽ không bao giờ nói “không” với cô ta, cũng giống như không bao giờ nói “yêu” với tôi.
Tôi nằm trong phòng bệnh từ khi trời tối đen như mực đến lúc bình minh ló dạng.
Tia nắng đầu tiên trong ngày nhảy nhót vào phòng, tôi nhắm chặt đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của mình lại.
Trong đôi mắt khô khốc ấy chẳng có lấy một giọt lệ nào.
Đã nhiều lần lắm rồi, và lần nào cũng đau đớn đến tận cùng, trái tim tôi bây giờ chỉ còn lại khoảng trống to lớn và nỗi chết lặng cứ âm ỉ gặm nhấm.
Lê Du vẫn chưa về, thậm chí anh ta còn không gọi nổi một cuộc điện thoại cho tôi để giải thích.
Anh ta vẫn cao ngạo, lạnh lùng và xem thường tôi như vậy.
Thật ra thuở ban đầu tôi luôn cảm thấy tình yêu chẳng có lỗi, nhưng sau đó bạn bè của tôi không nhìn nổi nữa, còn bảo tôi quá dại trai, chẳng còn chút tự tôn nào cả.
Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-anh-ta/4266175/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.