Tôi cứ ngỡ rằng lần này chúng tôi cũng sẽ giận nhau thật lâu như khi trước, nào ngờ buổi tối Lê Du trở lại còn mang về cho tôi một bó hoa.
Vừa bước vào cửa anh ta đã tặng hoa và ôm tôi dỗ dành: “Nhiễm Nhiễm à, anh biết lỗi rồi. Anh và Duyệt Đình thật sự chỉ là bạn bè thôi, cô ấy được cưng chìu từ nhỏ, mẹ cô ấy cũng nhờ anh quan tâm chăm sóc cô ấy. Nếu bọn anh có chuyện gì thì đã có từ sớm rồi. Nhưng đúng là hôm qua anh hơi quá trớn, em tha lỗi cho anh lần này, được không?”
Tôi kinh ngạc.
Dường như từ trước đến giờ Lê Du chưa từng dỗ dành tôi như thế, lần nào cãi nhau cũng là tôi cúi đầu chịu thua trước.
Tôi cảm thấy có gì đó thật kỳ lạ, nhưng thái độ khác thường này lại tốt đẹp đến mức làm cơn giận trong tôi tiêu tán ngay tức khắc, tôi hơi do dự rồi cũng ôm lấy anh ta.
Hôm nay hiếm khi chúng tôi có được một bữa tối bình yên đến nhường này, ăn cơm xong, chúng tôi yên vị trên ghế sofa xem tivi.
Có điều Lê Du không ôm tôi như trước mà một mình một cõi vừa xem tivi vừa bứt rứt nhìn điện thoại di động.
Lê Du liếc sang nhìn tivi cho có lệ, sau đó lại cúi xuống nhìn điện thoại, khóe môi không kìm được mà cong lên, sau đó gõ thật nhanh trên bàn phím.
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa mà hỏi anh ta: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”
Lê Du vội tắt khung trò chuyện, ngước lên trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-anh-ta/4266174/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.