Cứ như vậy, ta theo Trầm Tranh về nhà.
Nhà hắn có hai gian lợp rơm, một gian để ở, còn một gian chứa đồ.
Đồ đệ Tiểu Đông của hắn là một cậu nhóc lanh lợi, nhanh chóng thu dọn căn phòng chứa đồ, mua thêm một cỗ quan tài, cẩn thận đặt đệ đệ ta vào đó để đặt linh cữu.
Hắn còn ở linh đường an ủi ta:
"Sư nương đừng quá đau buồn, tiểu cữu cữu nhất định sẽ được đầu thai vào nhà giàu sang. Người cứ yên tâm mà chung sống với sư phụ đi!"
Đau buồn, ta làm sao mà đau buồn được. Yên tâm, đó cũng là chuyện không thể nào.
Cả ngày Tiểu Sơn nằm thẳng đơ giả làm người chec, mọi thứ ăn uống đều phải dựa vào ta đưa tới cho đệ ấy.
Nhưng từ bữa cơm tối, Trầm Tranh cứ dán mắt vào ta, ánh mắt như thể dò xét, cũng như giám sát.
Ta rửa bát, hắn ngồi ngay trong sân, xuyên qua ô cửa sổ mà nhìn thẳng vào mắt ta; ta đi múc nước rửa mặt, hắn lặng lẽ đứng kế bên; đến khi trăng đã lên cao, ta cũng xong hết mọi việc cần làm, mà hắn vẫn không nói một lời.
Chỉ dùng đôi mắt như "hỏa nhãn kim tinh" mà quan sát ta.
Mười sáu năm nay, ta chưa từng bị ai nhìn lâu như thể đang ngắm nhìn khỉ vậy.
"Ta ngủ ở đâu?"
Trầm Tranh thoáng sững lại, vẻ mặt bối rối hiện rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chon-de/3709939/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.