Hắn nhìn cô trong phòng bếp rửa bát chén, ánh mắt trông cô nãy giờ mới yên lòng đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại
"Điều thêm vệ sĩ mạnh nhất cho tôi... Không xong thì đừng trách tại sao nước biển lại có vị mặn" Hắn răn đe, nghiến từng câu chữ với cấp dưới
Bởi hắn rất lo cho sự an toàn của Lan Hương nên mới làm vậy
Hắn làm vậy với sự mong muốn khi không có bên cạnh cô thì sẽ vẫn được an toàn nhằm không để cho loại người đầy mưu cơ như gã ta dễ hành động
Máy điện thoại còn chưa cúp bởi vì cấp dưới của hắn không dám làm tắt máy trước hắn
Hắn lặng thinh hồi lâu có lẽ đang suy tính điều gì, tùy tiện cúp luôn máy, không để cho đối phương kịp hỏi lại
Cấp dưới của hắn nghe lệnh thì liền làm luôn đối với việc được giao phải cần làm hoàn chỉnh không thì hậu quả... e là sẽ..
Lục Tấn Ngạo rơi vào trầm tư suy nghĩ vẫn không phải nói chuyện đó cho Lan Hương từ đâu, vô tình chìm vào mớ hỗn độn trong suy nghĩ
Thật nhiều vấn đề phiền não!
Ánh mắt lạnh thấu xương chuyển tầm nhìn về ngoài sau vườn rộng trải dài, điểm đáng chú ý nhất của khu vườn đó là ánh mắt này nhìn chằm vào một cây xoài
Hắn liền nhớ lại một khoảng thời gian đẹp của rất lâu về cây xoài đó
Ngó mọi thứ xung quanh, đúng hướng cây xoài lớn nhất để tiến đến
Tận dụng đôi chân dài ngất ngưỡng của mình được ông trời ưu ái cả nhan sắc lẫn cái tính khó ưa
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951970/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.