"Mệt chưa? Chúng ta về thôi"
Hắn nhìn cô từ xa vẫn còn hăng say vui đùa bên bãi biển.
Bạch Lan Hương nghe, liền chạy đến.
"Hộc... hộc... lâu rồi em chưa được chơi vui như vậy" Cô hí hửng tươi cười tuy mệt nhưng vẫn còn dư sức chơi lắm.
"Về thôi" Hắn nhỏ nhẹ, vuốt tóc mái bay ngang khuôn mặt
"Ưm... lần sau có được đến nữa không?" Cô kéo cánh tay hắn, nũng nịu, phồng phồng hai má
"Nơi này mỗi lần em thích đều có thể đến" Hắn đối với cô vô cùng cưng chiều, cả người run run suýt thì bật cười lớn vì mèo nhỏ quá đáng yêu.
Theo hắn dời đi, cô còn chút luyến tiếc nhưng ngày hôm nay rất thích thú a
Lục Tấn Ngạo ân cần mở cửa xe của ghế phụ giúp cô, thắt dây an toàn
Khởi động xe,
Hắn tập trung vào lái xe cứ cách một chút lại liếc qua cô gái nhỏ đang làm gì.
Bạch Lan Hương chỉ nhìn khung cảnh đường phố, bất giác không khí trong xe ảm đạm. Ngoài tiếng động cơ của xe thì không ai trong họ nói chuyện
Hắn nhìn qua cũng hiểu cô bé này lại ham vui bị giục về sớm nên buồn
Cuối cùng hắn mở lời trước nhằm bớt không khí lặng im trong xe, một phần an ủi
"Em đói chưa chúng ta đi ăn nha" Giọng nói trầm ấm
Cô gật gật đáp lại vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh
"Ây da... người yêu em đẹp như vậy mà không ngắm nhan sắc tuyệt trần này sao thật đáng tiếc a" Hắn tự luyến
"Xùy em ngắm cảnh còn thấy thú vị"
"Em buồn? Vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951950/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.