Dương Khánh nâng cằm người con gái chung giường xé toạc chiếc khẩu trang đang đeo của nhỏ.
"Á"
"Sao trong phòng mà đeo khẩu trang?" - Dương Khánh nghi ngờ tiến sát ngửi mùi hương từ miệng của nhỏ.
"Sao cái mùi này nó là lạ?"
Nhỏ gái ngồi trong lòng của Dương Khánh vội né tránh biện hộ.
"Em chỉ là vội vã đến cạnh anh nên chưa có đánh răng"
"Thật không?" - Dương Khánh vén mái tóc nhỏ ra sau vuốt ve như thú cưng.
"Em còn có thể nói dối anh sao?" - Sương Oanh tay hơi run rẩy cố lấy tay che đi miệng mình.
"Con khốn chó ch*t mày dám lừa tình tạo? Tưởng thằng này ngu xuẩn dễ lừa gạt? Mày tư tưởng đến thằng nào, trèo lên giường thằng nào tao không biết sao?" - Dương Khánh túm chặt tóc dài của Sương Oanh giật mạnh.
"Á... á đau... đau... á... em xin anh mà... em... biết lỗi rồi... xin anh dừng tay... lại... á...aaaaaa"
Sương Oanh ôm đầu khóc lóc cầu xin thảm thiết hai má phúng phính đỏ dại.
Dương Khánh ném nhỏ xuống đất hất phăng ra xa, gã leo xuống đất lại tiếp tục giật tóc nhỏ dậy xé rách áo quần.
"Con khốn phản bội để tao xem mày về kiểu gì?"
Sương Oanh nhặt tấm vải rách nát như chắp vá vào thân xác bị hôn hít đỏ chót lại lần nữa làm chói mắt gã.
Dương Khánh ôm đầu hét toáng, chân đi khập khiễng: "Aaaaaa.... chúng mày ch*t đi"
Sương Oanh thừa cơ chạy ra giường túm chăn choàng vào người thoát khỏi nơi quỷ quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3730858/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.