Gió thổi to tới mức cô không còn nghe thấy tiếng bước chân đang đuổi theo mình từ phía sau phải chăng để dày của hắn như đệm mèo từ từ tiến tới con mồi một cách lặng lẽ nhanh chóng nhất.
Lan Hương cảm nhận được eo mình bị tên kia ôm lấy khẽ giật mình trong lòng từ bỏ ý định cự tuyệt, giãy giụa.
Lan Hương liền nhớ đến câu khuyên bảo của mẹ yêu trước khi mình lên thành phố học: "Xa nhà cái gì cũng khó khăn người trên đó không giống như những người con quen biết trong xóm làng cẩn thận vẫn là tốt nhất, đặc biệt phải cẩn thận với đàn ông đừng để mình rơi vào thứ không thoát ra được,...
"Mẹ à?! Trên đó đầy dẫy những cạm bẫy vậy sao mẹ vẫn để con đi?"
"Con yêu, nếu con cứ ở mãi trong vùng an toàn làm sao mà trưởng thành được tuy trên đó không ai đối xử với con tốt bằng mẹ nhưng vì cái chữ, miếng cơm manh áo sau này con nhất định phải cố gắng"
"Vâng, con nhớ rồi! Con yêu mẹ nhất không biết sau khi lên thành phố rồi có được ăn món cơm canh mẹ nấu không?"
"Vậy thì tranh thủ thời gian rảnh về chơi"
Ký ức trong quá khứ hồi tưởng về khiến trái tim Lan Hương bỗng nỡ một nhịp thầm trách bản thân ngốc nghếch chỉ vì một giây say mê trước vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó mà quên mất những gì mẹ nói.
'Mẹ à! Con gái không nghe lời mẹ lại lần nữa sau vạn lần xin lỗi mẹ lần nữa rồi'.
Lục Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/3721421/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.