Cả khoảng thời gian năm học 11 cứ như một giấc mộng đẹp êm ái trôi qua. Buồn có, vui có, giận có, hờn có, mất mát có, hạnh kiểm cũng có..... Tất cả những điều ấy đã dệt nên khung trời tuổi 17 của Hạ Sở Chi này một cách nhiệm màu nhất!
Tôi thừa hưởng cách nói chuyện nhiều từ Dương Trúc Huỳnh và Tiêu Gia Lâm. Biết yêu thương trong ngoài từ chị gái tài giỏi của mình. Bên cạnh thì là độ thông minh của ba và sự xinh đẹp của mẹ.
Bây giờ, thì lại có một người luôn âm thầm dõi theo, hi sinh, chịu đừng và chờ đợi tôi lâu như vậy, cho tôi biết chữ yêu còn tồn tại và hơi ấm của lòng người. Giang Lập Thành, sự xuất hiện của thầy chưa bao giờ là uổng phí cả!
- Hạ Sở Chi em đang nghĩ gì mà vui ra mặt vậy?
- Em đang nghĩ Trái Đất đúng là tròn thật hay do em và thầy có duyên nữa.
- Là do cả hai đấy. Nhưng quan trọng là do con người ta có muốn hay không nữa thôi.
Ngồi trên cát nhìn hoàng hôn đỏ rực, bây giờ tôi mới biết cảm giác của Huy Cận khi viết câu "Mặt Trời xuống biển như hòn lửa" ra sao. Quả thật là đúng như vậy, đẹp lắm! Làm lòng tôi nao nức niềm hạnh phúc nhỏ mà mình có được.
Hắn ta nói cũng đúng, dù Trái Đất có tròn đến đâu hay ông Tơ bà Nguyệt có se duyên cỡ nào nhưng chúng ta không biết nắm bắt thì chính là bỏ lỡ nhau thôi!
- Hạ Sở Chi sang năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-chi-gai-nhung-la-ban-trai-toi/2668735/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.