Vài ngày nay hình như căn hộ bên cạnh nhà Lam Linh có người chuyển đến, lúc nào cũng thấy bán tải chở hàng đậu trước cổng, nhân viên chuyển nhà chạy lên chạy xuống. Họ không chuyển một lúc mà cứ lắt nhắt vài món đồ.
Đống thùng các tông ngổn ngang cứ tấp đầy trước hành lang. Hôm đầu Lam Linh cũng thông cảm nhưng vài hôm sau số rác nhà đấy đã lấn hết đường đi.
Lam Linh muốn sang bên đấy ý kiến lắm nhưng Khả Hân không có ở nhà, sớm đã về quê. Thân gái một mình cô sợ người ta nạt nên chỉ viết một tờ giấy note nhắc nhở dán trước cửa nhà họ.
Chiều tối Lam Linh đi làm về liền thấy đống các tông vẫn nằm ở đó thậm chí đã bị gió thổi bay tới trước cửa nhà Lam Linh.
Cô tức lắm, rút cây thước trong balo ra đi về phía nhà hàng xóm gõ cửa. Gõ tới cái thứ ba vẫn không có động tĩnh gì. Đến khi hăng không chịu được bắt đầu đập binh binh lên cửa, miệng thì chửi mắng.
“Có bên trong thì lên tiếng đi, có biết là phiền lắm không hả. Nếu không ra là tôi gọi bảo vệ lên đây!”
“Cái cửa vô tội mà em!”
Lam Linh giật bắn mình quay phắt lại. Mẹ nó Doãn Vũ Hoàng, sao lần nào suất hiện cũng làm người ta suýt ngất vậy.
“Mấy thùng đồ này làm phiền đến em ư?”
“Doãn Vũ Hoàng… anh… sao anh ở đây?”
Vũ Hoàng không hề bất ngờ, anh rút chìa khoá trong túi mở cửa còn xoa đầu Lam Linh nữa.
“Mấy cái thùng cản đường em hửm?”
Cô lúc này bận bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484533/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.