Các bậc phụ huynh dường như có rất nhiều chủ đề nói chuyện. Nếu hết chuyện ngoài sẽ xoay qua việc học hành, yêu đương của đám con. Mà mỗi lần như thế cô đều bị đưa vào tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” nên ăn no liền bỏ lên phòng là tốt nhất, dù sao vẫn còn đồ trong vali chưa dọn ra.
Dọn dẹp xong cũng hơn ba mươi phút, cô vừa đặt lưng định nằm nghỉ thì tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.
“Linh ơi, anh vào được không khi nãy thấy em mới ra ngoài chắc chưa ngủ đâu nhỉ!”1
Lam Linh mím chặt môi rõ ràng là biết rõ thế nhưng vẫn hỏi lại. Cô chỉ ước mình đã thật sự ngủ và không nghe thấy tiếng của con người ngoài kia.
“Anh có thể… vào trong không?”
Vừa thấy cửa mở Vũ Hoàng đã miệng nói tay làm chưa cần biết cô có đồng ý hay không nhưng chân đã muốn đạp cửa để xông vào trong rồi.
“Em cần nghỉ ngơi!” Cô chặn lại.
Vũ Hoàng cười khì khì hướng màn hình điện thoại đã mở sẵn giao diện bàn phím ra.
“Vậy số điện thoại thì sao?”
“Mất rồi!”
Nói xong những gì cần nói Ninh Ngọc Lam Linh tàn nhẫn đóng cửa lại. Cô bực lắm không muốn nhìn thấy con người này nữa, vậy mà hắn còn mặt dày đòi số điện thoại. Rõ ràng là đặt điều.
“Không vào cũng được nhưng em nghe anh nói chuyện được không? Ngày hôm nay em chưa nói chuyện với anh câu nào mà”
Đợi mãi nhưng không thấy câu trả lời Vũ Hoàng với tay xoay khoá cửa phát hiện cửa đã bị khoá trái. Anh ngậm ngùi nhét lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484532/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.