Tiếng chùn chụt, đá lưỡi của Lam Linh nãy giờ vẫn liên tục vang lên. Nó nghe rất nhỏ nhưng không hiểu sao giống như ở sát bên tai anh vậy. Trong lòng anh vẫn gợn sóng, thì thoảng đưa mắt xuống nhìn vật nhỏ đang chóp chép ăn kẹo ngọt.
“Răng sâu còn chưa khỏi, đừng ăn kẹo nữa!”
Lam Linh chỉ nâng mắt lên nhìn anh một chút rồi lại không quan tâm. Chiếc lưỡi vẫn trơn tru vần trên kẹo ngọt.
Vũ Hoàng khẽ nuốt nước bọt, nhìn đôi môi chúm chím bóng lừ kia.
Có vẻ nó rất ngọt, kẹo ấy!1
“Cho tao một cây được không?”
Lam Linh có chút bất ngờ, Hoàng vậy mà muốn ăn kẹo sao?
“Hết rồi!” Cô thản nhiên đáp.
“Cây mày đang ăn cũng được.”
“Còn lâu, cây cuối cùng rồi đấy!”
Cô cau mày, ngậm chặt cây kẹo mút còn tránh xa anh một chút giống như đang đề phòng nhất có thể.
“Không cho, hửm?”
“Không cho, đồ ở dơ.”
Vũ Hoàng cười khuẩy một tiếng, không thèm chấp cô nữa. Nhưng vừa chờ Lam Linh nới lỏng khoang hàm, bàn tay kia liền nhanh chóng giật lấy cây kẹo rồi nhét luôn vào miệng.
“A…! Trả đây đồ ăn cướp.”
Đến khi cô phát giác ra thì miệng chỉ còn lưu lại một chút vị ngọt nhẹ.
Lam Linh như muốn bốc hỏa hừng hực tức giận quát Vũ Hoàng là đồ ăn cướp.
Anh ngược lại khoái trí vô cùng, cười lớn rồi co cẳng bỏ chạy, còn không quên trêu trọc cô một chút. Cứ chạy được một đoạn anh dừng lại đợi cô, thấy chỉ còn cách hai bước thì lại chạy tiếp.
“Cặp chân cánh cụt của mày đuổi theo tao nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484520/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.