48
Sau khi xác nhận được rõ địa điểm, Hà Trang lại đưa Lam Linh đi. Cô cứ thập tha thập thửng từng bước, chứ không sung sức như bạn mình. Qua sự quyết tâm của Hà Trang, cô nhận thấy tình cảm của Trang dành cho Hoàng rất nhiều.
Lam Linh cúi mặt xuống đất nhất thời cũng không biết mình đang nghĩ gì. Những suy nghĩ hiện tại mờ nhạt vô cùng không từ ngữ nào có thể diễn tả.
Đi chẳng mấy chốc thì hai người đến nơi. Đứng trước cánh cửa sắt được sơn màu vàng, nước sơn còn rất mới. Cửa không khoá, hở ra một khe lớn. Bên trong tiếng “bành bạch” của bóng rổ và cầu lông phát ra. Lam Linh tò mò nên nhòm mắt vào nhìn.
Cô không khỏi bất ngờ “ồ” lên một tiếng. Bên trong là một không gian rộng vô cùng, chắc phải bằng cả mấy lớp học ghép lại với nhau. Trần nhà cao, thoái mát nền nhà màu gỗ điểm thêm các đường biên trắng để phục vụ cho sân chơi.
Quả thật trong này toàn nam sinh, họ ăn mặc mát mẻ phần lớn đều là đồng phục của đội. Quần đùi, áo ba lỗ một số người còn không mặc áo để lộ ra các cơ bụng tuy mờ nhưng có vẻ săn trắc.
Lam Linh khẽ nuốt nước bọt, không biết là vì ngoại hình hay lối chơi bóng của họ đặc sắc nhưng cô bé không thể nào rời mắt được.
“Mày thấy anh Hoàng chưa?”
Hà Trang nãy giờ xót ruột lắm rồi, cô ta cố gắng chen vào nhòm mắt qua khe cửa để nhìn. Đây là lần đầu Linh được xem bóng rổ nên cô ham vô cùng. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484506/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.